Kết thúc ngày thi đấu với chiến thắng trường tồn của Giản Tuyết Ngưng. Cô và Trình Khiết thu dọn đồ đạc chuẩn bị về lại khách sạn thì nhìn thấy Vương Diệc Thần đợi trước cửa từ khi nào …

“Chị Khiết, em và …”

“Chị biết rồi. Mau đi đi, nhớ chú ý xung quanh đó.”

Trình Khiết nhìn Vương Diệc Thần nắm tay Giản Tuyết Ngưng vui vẻ rời đi với nụ cười yên tâm. Cả hai cùng nhau dạo chơi tại những địa điểm nổi tiếng ở Singapore, cùng ăn uống và cùng lưu lại kỷ niệm với nhau. Hiển nhiên, hình ảnh cặp đôi đã sớm lan nhanh trên Weibo với nhiều bình luận tích cực và chúc phúc bao gồm cả bạn bè người thân …

“[Chúc phúc em nhé, Tuyết Ngưng.]”

Quan Kính Khải đã lướt qua tin tức và thầm chúc phúc với sự thất bại của bản thân. Reina cũng đã đọc được và suy nghĩ đến tâm trạng của anh lúc này …

“[Anh không sao phải không? Kính Khải]”

Trở lại Singapore, sau một hồi dạo chơi đến gần tối thì cả hai về khách sạn chợt bắt gặp Tôn Ý Phương.

“Diệc Thần. Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à?”

“Tôn tiểu thư?”

Nụ cười tưởng chừng như bỡ ngỡ lại thêm phần nham hiểm của Tôn Ý Phương đã khiến Giản Tuyết Ngưng chú ý …

“Ơ. Cô gái này không phải lúc ở bữa tiệc bị lạc đường sao? Hai người quen nhau à?"

Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng Tôn Ý Phương lại có diễn xuất đến thế này, cô muốn mở lời thì Vương Diệc Thần lên tiếng …

“Cô ấy là bạn gái của tôi, Giản Tuyết Ngưng.”

“À bạn gái sao?”

Tôn Ý Phương bề ngoài thì cười tươi nhưng bên trong lại đang rất khó chịu …

“Chào cô. Thần đã từng nhắc cô với tôi, cảm ơn cô đã chọn làm fan của anh ấy.”

“Vinh dự của tôi.”

Sau một màn chào hỏi căng thẳng, Vương Diệc Thần cùng Giản Tuyết Ngưng với vẻ mặt đang tối sầm bước vào thang máy …

“Em làm sao thế?”

“Cô ấy có ý với anh đó.”

Vương Diệc Thần nhìn sang khuôn mặt đang ghen tuông của Giản Tuyết Ngưng mà cười thầm, anh quay người cô lại và hôn lên đôi môi mỏng nhẹ ấy một nụ hôn nhẹ ngọt …

“Anh thì chỉ để ý người con gái đang ghen này thôi.”

“Ai thèm ghen chứ?”

Sau khi về lại phòng riêng, Vương Diệc Thần mới nghiêm túc bàn chuyện với Giản Tuyết Ngưng …

“Tiểu Ngưng, anh muốn em về gặp ba mẹ cùng anh có được không?”

“Ba mẹ anh?”

Giản Tuyết Ngưng khá bất ngờ trước lời đề nghị của Vương Diệc Thần mà băn khoăn …

“Ba mẹ anh là người như thế nào? Hình như trước giờ anh chưa từng kể cho em về họ.”

“Quê gốc của anh ở Hà Nam, năm anh 15 tuổi đã bắt đầu lên Bắc Kinh tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng mới của HuaTian và trở thành thực tập sinh. Tính đến nay, chắc cũng một thời gian rồi anh chưa về thăm ba mẹ. Tuy là có gọi điện thoại nhưng …, nhân dịp anh được nghỉ ngơi nên anh cũng muốn dẫn em về nhà gặp họ.”

Nhận thấy Giản Tuyết Ngưng có phần lưỡng lự nên Vương Diệc Thần liền nắm tay an ủi …

“Ba mẹ anh biết người anh đang hẹn hò là em sao?”

“Tên của em thì ai mà không biết hử? Lần cuối cùng anh gọi điện về thông báo thì ba mẹ rất là mong chờ gặp em đấy.”

Vương Diệc Thần đã gặp ba Giản nên Giản Tuyết Ngưng cũng nên về gặp ba mẹ anh một lần …

“Vâng. Thế ba mẹ anh thích mẫu người con gái như thế nào vậy?”

“Chỉ cần là em của hiện tại là được rồi.”

Vương Diệc Thần vuốt nhẹ sóng mũi của Giản Tuyết Ngưng mà trêu ghẹo. Qua ngày hôm sau, cả hai trao đổi với quản lý Hùng và Trình Khiết nên đã đổi chuyến bay từ Singapore về Hà Nam. Trên máy bay, có một cặp đôi nam nữ đã nhận ra thân phận của cả hai muốn đến xin chữ ký nhưng chợt thấy Giản Tuyết Ngưng đang ngủ trên vai của Vương Diệc Thần thì âm giọng nhỏ dần …

“Anh là Vương Diệc Thần và chị Giản Tuyết Ngưng đúng không ạ? Chúng em hâm mộ anh chị lắm, nếu được có thể cho chúng em xin chữ ký được không?”

“Được.”

Vương Diệc Thần cẩn thận ký tên, sau đó cặp đôi gửi lại lời chúc phúc …

“Cảm ơn anh. Chúng em mãi ủng hộ anh chị và hãy luôn hạnh phúc nhé.//”

“Anh cảm ơn."

Sau vài giờ bay cuối cùng đã đến Hà Nam. Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng được quản lý Hùng thông báo với an ninh hỗ trợ đi ra từ cổng sau đã có tài xế chờ sẵn, tránh nhận diện bởi người hâm mộ.

“Thần, em không thể đến nhà anh bằng tay không được. Có thể ghé vào siêu thị hay cửa hàng nào được không?”

“Anh chuẩn bị sẵn cho em rồi, yên tâm.”

Thật là may mắn cho Giản Tuyết Ngưng khi có một người bạn trai chu đáo như Vương Diệc Thần, đúng chất bề ngoài lạnh lùng với thiên hạ nhưng chỉ dịu dàng mỗi mình cô. Đến nhà của Vương Diệc Thần đã chiều hẳn, tài xế đã dừng lại trước ngôi nhà kiểu cách cổ điển vốn có hai hình bóng đang mòn mỏi trông ngóng bên ngoài …

“Ba, mẹ. Sao hai người không vào nhà ngồi mà lại đứng đây vậy?”

“Không sao. Nghe con gọi chuẩn bị về nhà nên ba mẹ muốn đón đó mà, cô gái đó đâu?”

Chưa kịp thăm hỏi Vương Diệc Thần thì ba mẹ Vương đã hỏi sang Giản Tuyết Ngưng và thấy cô bước xuống khỏi xe từ từ tiến đến lễ phép chào hỏi …

“Cháu chào cô chú, cháu là Giản Tuyết Ngưng.”

“Ayya. Cô chú biết chứ, quả nhiên là người thật sẽ đẹp hơn trên hình mà đúng không ba nó?”

Giản Tuyết Ngưng ngượng ngùng trước lời khen của ba mẹ Vương và nhanh chóng vào nhà.

“Dạ cháu biếu gia đình một ít trái cây cho lần đầu gặp mặt, mong cô chú chiếu cố.”

“Cô chú cảm ơn, nhưng mà lần sau tới là được rồi không cần quà cáp đâu nhé.”

Một nhà bốn người cùng vui vẻ nói chuyện với nhau và cho thấy rằng ba mẹ Vương đều rất có thiện cảm với Giản Tuyết Ngưng. Chiều dần buông xuống nên cô chủ động cùng mẹ Vương nấu bữa tối, để lại hai người đàn ông dọn bàn đợi món lấp bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play