Khi không còn hơi thở thì cả hai mới ngừng lại, hai má vốn ửng đỏ vì cồn của Giản Tuyết Ngưng nay càng đỏ thêm vì nụ hôn và được Vương Diệc Thần nâng niu …
“Em tha thứ cho anh lần này đấy, nếu có lần sau thì đừng trách.”
Vương Diệc Thần dịu dàng ôm cả người Giản Tuyết Ngưng vào lòng …
“Anh xin lỗi.”
Sáng hôm sau, ba Giản vừa thức dậy đã thấy Vương Diệc Thần đang cùng nấu ăn sáng với Giản Tuyết Ngưng liền có tâm trạng không vui.
“Ba, dậy rồi ạ?”
“Cháu chào chú.”
Ba Giản thẫn thờ cầm lấy tờ báo mà không quan tâm đến Vương Diệc Thần, xong lại buông lời trêu chọc…
“Người đàn ông luôn luôn bận rộn này sao lại tới nhà chơi thế?”
“Ba …”
Giản Tuyết Ngưng muốn hòa giải nhưng Vương Diệc Thần ngăn lại, anh tự mình bước đến trước mặt ba Giản mà tạ lỗi …
“Bác trai, cháu xin lỗi. Ngày hôm qua là cháu có việc đột xuất nên đã không đến nhà như lịch hẹn."
“Ba, đừng vậy mà. Hôm nay anh ấy cố tình dậy sớm để nấu bữa sáng cho chúng ta đấy.!”
Ba Giản nhìn con gái rồi lại nhìn sang Vương Diệc Thần đang thành tâm hối lỗi mà không biết nên nói gì.
“Đúng là con gái lớn không giữ được mà.!”
“Bữa sáng đã xong, mình ăn nhé.//”
Cả nhà ba người cùng ăn sáng vui vẻ với nhau nhưng thiện cảm của ba Giản với Vương Diệc Thần vẫn chưa tăng …
“Ba. Ba nhìn chằm chằm anh ấy như vậy thì làm sao anh ấy ăn được?”
Ba Giản hằng giọng rồi mới lên tiếng khiến Vương Diệc Thần hơi căng thẳng …
“Cậu thật lòng với con gái tôi à?”
“Vâng. Ngoài cô ấy ra, cháu sẽ không rung động thêm một ai khác.”
Hai bàn tay cùng đan vào nhau mà mỉm cười, ba Giản thấy vậy nên không hỏi thêm mà trực tiếp lên thẳng phòng khách …
“Ba em đã đồng ý rồi đấy, đừng lo nữa nhé.!”
Vương Diệc Thần thở phào nhẹ nhõm, gần trưa thì anh có lịch trình nên chào tạm biệt Giản Tuyết Ngưng…
“Khi nào thì em bắt đầu thi đấu?”
“Tuần sau.”
Vương Diệc Thần suy nghĩ lịch trình vài ngày tới, anh muốn sắp xếp đến cổ vũ cho Giản Tuyết Ngưng nhưng lại bị cô nhìn thấu …
“Không sao. Anh không cần phải thay đổi lịch trình vì em đâu, em hiểu mà.!”
“Nhưng mà em đã đến cổ vũ anh nhiều lần, nếu anh không đi chẳng phải …”
Ngón tay mềm mại của Giản Tuyết Ngưng chặn lại ngay bờ môi của Vương Diệc Thần …
“Chỉ là thi đấu nhỏ thôi, nếu anh muốn đến cổ vũ thì có thể chờ đến Olympics cuối năm anh đi cũng không muộn.”
“Được. Nghe em hết.!”
Tại một dinh thự lớn đang có một chàng trai nhớ lại hình ảnh Giản Tuyết Ngưng hôm trước mà nở nụ cười hiểm …
“[Giản Tuyết Ngưng … Thú vị đây.//]”
Tại sân bay Bắc Kinh, xuất hiện một thiếu nữ tuổi đôi mươi mang nét Á đông đi cùng với người quản lý của mình.
“Nee-san, Giản Tuyết Ngưng ở đâu vậy ạ?”
Cô gái hỏi bằng tiếng Nhật chính là Hanazawa Kazue – đối thủ người Nhật Bản đã từng được nhắc đến trước đó, cùng với quản lý đến sân tập của Giản Tuyết Ngưng. Cùng lúc đó, nhân vật nữ chính đang tập trung chuyên môn chưa hề biết chuyện sắp xảy đến …
“Tiểu Ngưng …”
Giản Tuyết Ngưng ngừng lại việc luyện tập mà lướt đến chỗ Trình Khiết …
“Hanazawa Kazue đến Bắc Kinh rồi, còn đang chuẩn bị đến gặp em đấy.!”
Giản Tuyết Ngưng với biểu cảm bình thản như không ngạc nhiên mấy …
“Em không tò mò à?”
“Cô ấy cũng chỉ muốn đên chào hỏi trước cuộc thi, có gì đâu mà tò mò ạ?”
Bên ngoài, xe của Hanazawa Kazue đã dừng trước cổng sân và được chào đón bởi Trình Khiết …
“Hajimemate. Tôi là Trình Khiết, quản lý của Giản Tuyết Ngưng.”
“Vâng. Cô ấy có ở đây chứ?”
Trình Khiết gật đầu xác nhận và dẫn Hanazawa Kazue vào trong, đã có Giản Tuyết Ngưng đợi sẵn …
“Ni hao. Gặp được cô rồi.//”
“Cô cũng khá nôn rồi đó, vừa xuống sân bay đã vội tìm tôi rồi.!”
Hanazawa Kazue nở nụ cười thân thiết, cả hai cùng nhau ngồi lại nói chuyện và dĩ nhiên sẽ giao tiếp bằng tiếng Nhật. Từ khi còn nhỏ, Giản Tuyết Ngưng đã được học nhiều ngôn ngữ khác nhau để tiện cho việc thi đấu nên cô có thể linh động thay đổi như lúc nói chuyện với tuyển thủ từ Hàn Quốc – Jung Min Yeon…
“Nghe nói cô đã hẹn hò? Chúc mừng nhé.!”
“Cảm ơn cô.”
Sau một hồi nói chuyện, Hanazawa Kazue đưa ra một lời đề nghị …
“Ngưng, chúng ta cùng tập thử không? Dù gì tôi cũng đã đến đây rồi …”
“Được.”
Trong lúc chờ Hanazawa Kazue thay đồ thì Giản Tuyết Ngưng nhận được một bó hoa từ một người lạ cô chưa từng quen biết …
“Quan Kính Khải??”
Quan Kính Khải từ tập đoàn đã nhận được thông tin gửi hoa thành công cho Giản Tuyết Ngưng …
“[Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, Tuyết Ngưng.!]”
Trình Khiết vừa trở lại cũng thắc mắc người nào gửi tặng, ngay chính cả người nhận còn không rõ …
“Em có quen bạn mới nào gần đây không? Hay là fan?”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu không nghĩ ra được ai thì Hanazawa Kazue đã thay đồ tập xong nên cả hai cùng nhau trau dồi kỹ năng, mặt khác phía trường quay đang tích cực ghi hình với sự tham gia của Kim Yến Yến và Tiêu Cẩn Lâm …
“Nghe nói trước đó em muốn hủy hợp đồng? Bây giờ mọi việc đã ổn rồi chứ?”
“Vâng. Nhờ Tiểu Ngưng nên đã không sao rồi.//”
Tại trường quay Hoành Điếm, nét mặt của Vương Diệc Thần chợt tối sầm vì nhận được một tin nhắn lạ từ người gửi không xác định …
“[Chào anh, tình địch. Từ giờ tôi sẽ theo đuổi Tuyết Ngưng, hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé.!]”
Nội dung của tin nhắn đã khiến Vương Diệc Thần khó chịu, và cũng không bất ngờ vì nhiều người theo đuổi Giản Tuyết Ngưng – một người tài sắc vẹn toàn như cô. Anh không hoảng loạn và phản hồi lại một tin nhắn khác như thách thức Quan Kính Khải, còn phía nhận được tin nhắn cười nhẹ như gặt được mùa bởi những nhân vật thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT