Từ bên trong nhà hàng, Dịch Trọng Khiêm chạy một mạch ra ngoài tìm kiếm Giản Hân Hân thì liền thấy hình bóng của cô và Giản Tuyết Ngưng đang ngồi ở khu nghỉ ngơi.

“Hân Hân, Tuyết Ngưng…?!"

Giản Hân Hân chưa muốn gặp nên cố ý né tránh, để Giản Tuyết Ngưng nói chuyện với Dịch Trọng Khiêm.

“Hai người làm sao vậy? Hân Hân nói ba của anh không thích em ấy là thế nào?”

“Anh xin lỗi. Vốn là hôm nay Hân Hân sẽ đến gặp gia đình anh nhưng mà không nghĩ rằng ông ấy lại dẫn theo con gái của một cổ đông trong công ty, ép anh cưới cô ta vì lợi ích nên đã nói những lời không hay với Hân Hân.”

Giản Tuyết Ngưng như đã hiểu câu chuyện, nhìn sang Giản Hân Hân đang đau lòng mà tiếp tục.

“Anh qua dỗ Hân Hân trước đi, để em nghĩ cách.”

Giản Tuyết Ngưng liên lạc với Giản Trữ Luân hỏi lại một vài thông tin của công ty nhà họ Dịch.

“Hân Hân, anh xin lỗi. Anh …”

Dịch Trọng Khiêm đến kế bên Giản Hân Hân mà nhận lỗi …

“Em không có trách anh, chỉ là em … em cảm thấy bản thân không đủ năng lực khiến ba của anh có cái nhìn không tốt về em thôi.”

“Em nói gì đấy? Em rất có năng lực là đằng khác, đừng nghe ông ấy.”

Dịch Trọng Khiêm cố gắng ủi an và nuông chiều Giản Hân Hân cho đến khi điện thoại từ ba Dịch vang lên nhưng anh lại không có ý nghe máy.

“Ba của anh vẫn còn ở bên trong à?”

Dịch Trọng Khiêm gật đầu hồi đáp câu hỏi của Giản Tuyết Ngưng …

“Chị, chị có cách giải quyết rồi hả?”

“Vào đã rồi nói sau.”

Trong phòng ăn vẫn còn sự hiện diện của ba Dịch và một trong những cổ đông của công ty là Lữ tổng cùng con gái là Lữ Giao Di đang bình thản ăn uống thì Dịch Trọng Khiêm đẩy cửa bước vào …

“Nghịch tử, sao lại bỏ chạy vậy hả?”

Sự chú ý của ba Dịch và Lữ tổng kia dồn về Giản Tuyết Ngưng nhưng Lữ Giao Di lại lập tức nhận ra cô.

“Giản Tuyết Ngưng?”

“Con nói ai? Giản tiểu thư của tập đoàn Giản thị?”

Lữ Tổng nghe được thân phận của Giản Tuyết Ngưng liền nhanh chóng bật dậy …

“Quả nhiên là ngài nhỉ? Ba của tôi nhờ hỏi thăm đến Lữ tổng ngài đấy.”

Ba Dịch vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì Lữ tổng miệt mài giải thích …

“Lão Dịch à, đây là Giản tiểu thư của tập đoàn Giản thị. Ông biết mà, phải không?”

Trong lúc ba Dịch còn đang ngỡ ngàng thì Lữ tổng tiếp tục hỏi han …

“Không biết tiểu thư và cô gái này có quan hệ là …?!”

“Hân Hân dĩ nhiên là người nhà họ Giản, em gái của tôi rồi.”

Lữ Giao Di không nghĩ rằng ba của mình kính cẩn với Giản Tuyết Ngưng đến thế nên cô chỉ đành im lặng, nhận thấy tình hình không mấy khả quan thì Lữ tổng tìm cớ về trước và cùng ba Dịch ra ngoài trao đổi vài câu …

“Lão Dịch à, tôi thấy chuyện của hai nhà chúng ta có lẽ không thành rồi. Ông cũng biết rõ không có ai dám kiếm chuyện với tập đoàn Giản thị đó nếu không muốn phá sản, hay là ông cứ đồng ý hôn sự của Trọng Khiêm đi.”

“Chuyện này …?!”

Lữ tổng thật lòng khuyên nhủ ba Dịch cho đến khi ông và Lữ Giao Di ra về..

“Tôi nghe nói công ty gặp nạn vừa rồi cũng là do bên Giản thị đầu tư vào dự án của Trọng Khiêm nên mới thu lợi nhuận, giúp công ty hoàn vốn lại. Nếu không, lần hợp tác với Giản Minh kia là chúng ta bị điều tra chung rồi đấy.”

Trong phòng ăn còn lại ba người liên quan khiến Giản Hân Hân tò mò …

“Chị, chị quen biết với Lữ tổng kia hả?”

“Không quen, chị chỉ biết năm xưa ba từng giúp đỡ ông ấy thôi.”

Chờ đợi một hồi lâu mà không thấy ba Dịch trở lại, Dịch Trọng Khiêm ra ngoài tìm kiếm nhưng lại không thấy hình bóng của ông cho đến khi nhận được tin nhắn từ ông.

“Ba của anh … ông ấy về rồi, chỉ để lại tin nhắn đồng ý chuyện của chúng ta …”

“Chị, uy nghiêm của chị đúng là lớn thật đó.!”

Một tuần sau, lễ cưới của Giản Trữ Luân và Tôn Ý Phương diễn ra suôn sẻ trong sự chúc phúc của gia đình và bạn bè.

“Luân đã cưới rồi, còn con và tiểu tử kia thì sao đây?”

Ba Giản bên cạnh mở lời với Giản Tuyết Ngưng đang vỗ tay chúc phúc chú rể và cô dâu.

“Công việc của anh ấy khá bận mà nên từ từ cũng được, con không thấy gì đâu.”

“Con không sao nhưng ba thì mong bồng cháu đấy.”

Ba Giản lắc đầu thở dài, Giản Tuyết Ngưng nhìn vào biểu cảm của ba Giản mà cười mỉm. Tiết mục bắt hoa cưới từ cô dâu là tiết mục sôi nổi nhất, toàn bộ khách mời nữ hầu như đều tham dự chỉ riêng cô là không. Khi Tôn Ý Phương ném hoa đi thì mọi người bắt đầu tranh nhau nhưng không biết vô tình hay hữu ý mà hoa rơi về hướng của cô khiến cô bắt được.

“Là Tiểu Ngưng, chúc mừng em.”

“Chị, chị là người tiếp theo đó.”

Giản Trữ Luân, Đinh Nhất Hoằng và Giản Hân Hân cùng nhiều người khác dành tràng pháo tay đến Giản Tuyết Ngưng …

“Được, em sẽ tranh thủ. Cảm ơn cô dâu và mọi người nhé.”

Kết thúc lễ đám cưới thì Giản Tuyết Ngưng cùng gia đình về nhà, lúc này Vương Diệc Thần có tin tức mới nên cô lặng yên lướt weibo mà tự hào. Tin tức trên nói về bộ phim điện ảnh gần đây lên sóng của anh vượt doanh thu phòng vé như phần nào chứng thực năng lực diễn xuất của anh, cô biết rằng anh đã vất vả thế nào nên nhẹ nhàng gửi một tin nhắn chúc mừng chia sẻ niềm vui. Sau đó, cô tiếp tục lướt tin khác thì lại thấy tin của Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến xác nhận hẹn hò thành công.

“[Thật tốt. Hai người họ cuối cùng cũng đến được với nhau.!]"

Giản Tuyết Ngưng chụp lại màn hình và gửi vào nhóm chat riêng nhằm trêu chọc Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến khiến hai người họ lần lượt hồi đáp. Cùng lúc đó, mọi người đang nghỉ ngơi trên xe thì điện thoại từ Vương Diệc Thần gọi đến …

“Em nghe?”

Giản Tuyết Ngưng thầm thì nghe máy khiến Vương Diệc Thần bên đầu dây thắc mắc, cô điềm đạm giải thích.

“Em và gia đình vừa dự đám cưới của Luân về, cả nhà đang ngủ trên xe nên em nói nhỏ một chút.”

“Vậy à? Thế để anh nhắn tin tránh phá giấc ngủ của họ.”

Giản Tuyết Ngưng đồng ý với Vương Diệc Thần và từ cuộc gọi chuyển sang tin nhắn, cả hai quyết định vài ngày nữa sẽ cùng nhau đưa phù dâu phù rể đến thử trang phục chung cũng như xem hội trường buổi tiệc nhằm chuẩn bị thật kỹ cho ngày hạnh phúc đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play