Giản Tuyết Ngưng đang cùng Giản Trữ Luân và Giản Hân Hân ăn tối bên ngoài thì điện thoại của Giản Bảo Đăng gọi đến hỏi tung tích của Hạ Nguyệt Lệ…
“Nguyệt Lệ à? Cô ấy có lẽ đang ở trại giam xin gặp Hạ tổng.”
“Vậy sao? Để tôi tìm cô ấy.”
Không để Giản Bảo Đăng gác máy, Giản Tuyết Ngưng níu lại vài giây …
“Có một chuyện anh nên biết trước khi tìm cô ấy.”
“Sao thế?”
Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị nói rõ trọng tâm khiến đầu dây còn lại hơi lo lắng …
“Nguyệt Lệ vốn không phải con ruột của Hạ tổng, không phải là em gái của anh. Cũng tức là cô ấy hoàn toàn không có quan hệ huyết thống nào với anh cả. Vì vậy anh hãy suy nghĩ thật kỹ và đưa ra quyết định thật đúng đắn//”
“ … Được, tôi biết rồi…!”
Giản Bảo Đăng tắt máy và lập tức đến trại giam, ngược lại hai anh em Giản Trữ Luân khá ngạc nhiên về sự thật vừa rồi …
“Chị, lúc nãy chị nói Hạ Nguyệt Lệ đó … là thật à?”
“Uhm.”
Giản Hân Hân hơi ngỡ ngàng nhưng cũng không quá bận tâm …
“Dự án bên Dịch Trọng Khiêm thế nào rồi? Tốt chứ?”
Giản Trữ Luân vừa lau miệng vừa gật đầu xác nhận, bên cạnh là Giản Hân Hân không ngừng cảm thán.
“Vì dự án này mà anh ấy mấy đêm liền không ngủ đấy.”
“Vậy các việc về sau anh cứ hỗ trợ anh ấy nhé.”
Giản Trữ Luân đồng ý dưới sự nhờ vả của Giản Tuyết Ngưng, mặt khác Giản Bảo Đăng tới trại giam nhưng lại không thấy hình bóng của Hạ Nguyệt Lệ.
“Cô gái đó có chờ từ sáng đến tối, lúc nãy vừa mới đi thôi.”
Một nhân viên bảo vệ tốt bụng nói lại tình hình khiến Giản Bảo Đăng tiếp tục tìm kiếm Hạ Nguyệt Lệ, còn nhân vật trọng tâm đang một mình uống rượu tại cửa hàng tiện lợi gần trại. Cầm trên tay chai rượu và bước đi trên đường suy nghĩ, Hạ Nguyệt Lệ không biết mình tồn tại là vì điều gì.
“Hạ Nguyệt Lệ, em đang ở đâu rồi?”
Giản Bảo Đăng ngày càng lo lắng hơn khi chưa thể liên lạc được với Hạ Nguyệt Lệ, vô tình anh nhìn lên thành cầu dành cho người đi bộ liền thấy bóng dáng quen thuộc kia mà vội vàng tìm chỗ đậu xe.
“Hạ Nguyệt Lệ?!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Hạ Nguyệt Lệ bất giác rưng rưng nước mắt quay đầu xác nhận, hai ánh mắt trao nhau cùng nhiều nỗi niềm. Tuy men say vẫn còn, nhưng Hạ Nguyệt Lệ có thể chắc chắn người đó không ai khác là Giản Bảo Đăng. Khoảng cách cả hai dần dần rút ngắn lại khi anh tiến đến ôm lấy cả người cô vào lòng, ban đầu cô hơi ngập ngừng nhưng rất nhanh đồng ý với cái ôm đấy.
“Em đã đi đâu thế? Có biết anh lo lắm không?”
Giản Bảo Đăng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vì hơi rượu của Hạ Nguyệt Lệ nên không nỡ lớn tiếng với cô nữa, riêng cô lại dùng bàn tay bé nhỏ của mình mà sờ thẳng lên mặt của anh …
“Giản Bảo Đăng, anh biết không? Em không phải em gái của anh, em và anh không có quan hệ huyết thống nào hết. Sự thật này khi biết được, em cảm thấy rất vui đó. Em vui vì em không cần phải giấu giếm tình cảm của bản thân nữa, em rung động với anh rồi.”
Hạ Nguyệt Lệ vừa say vừa nói ra hết nỗi lòng của bản thân …
“Nhưng mà, tiếc là chúng ta định là không thể bên nhau.”
Giản Bảo Đăng cố gắng giữ vững lấy Hạ Nguyệt Lệ, nhẹ nhàng lắng nghe những lời từ cô.
“Vì sao anh biết không? Vì gia đình em đã làm nhiều điều có lỗi với gia đình anh, nên bây giờ … em phải thay họ trả giá cho những tội lỗi đấy. Trách chúng ta chỉ có duyên nhưng không phận, Bảo Đăng à.//”
Vừa dứt lời thì Hạ Nguyệt Lệ ngã thẳng vào lòng Giản Bảo Đăng mà nước mắt không ngừng rơi, một lúc sau Giản Tuyết Ngưng ở nhà nhận được tin nhắn từ anh thông báo đến rằng đã tìm thấy người.
“[Haiz. Cuộc tình trắc trở này không biết sẽ trôi về đâu?]”
Đang suy tư vài giây thì cuộc gọi video của Vương Diệc Thần reo lên …
“Làm gì đấy?”
“Em đang lo cho Hạ Nguyệt Lệ và Giản Bảo Đăng.”
Vương Diệc Thần tò mò nên Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng kể lại tường tận …
“Em đã nói sự thật chính là đã giúp họ một phần rồi, còn lại phải tự họ bước đi thôi.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Cả hai tâm sự đến gần sáng mới kết thúc vì lịch trình của Vương Diệc Thần, song song đó Hạ Nguyệt Lệ vì men rượu nên ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy.
“Ôi ạ, tối qua mình uống nhiều lắm sao?”
Hạ Nguyệt Lệ vừa lẩm bẩm vừa xoay nhẹ hai vầng thái dương, chợt Giản Bảo Đăng mở cửa bước vào khiến cô ngạc nhiên. W𝐞b đọc 𝐧ha𝐧h 𝒕ại [ 𝒕r𝘶m 𝒕r𝘶y𝐞𝐧.𝑉N ]
“Em tỉnh rồi à?”
“Anh … Sao anh lại ở đây?”
Trí nhớ của Hạ Nguyệt Lệ buộc phải cố gắng kéo về những ký ức tối hôm qua dẫn đến sự hiện diện của Giản Bảo Đăng hôm nay…
“Thế nào? Có cần anh kể lại tối qua em đã có biểu hiện như thế nào không?”
Hạ Nguyệt Lệ cúi gầm mặt vì xấu hổ trước ký ức quan trọng nhất chính là bản thân cô thú nhận tình cảm, còn Giản Bảo Đăng thì cười nhẹ rồi ngồi xuống giường đối diện với cô và nắm lấy bàn tay kia…
“Nguyệt Lệ, những điều em nói hôm qua anh sẽ không chấp nhận đâu. Khi nghe được tin hai chúng ta không có quan hệ huyết thống thì anh không kìm được đôi chân muốn đi tìm em mà tỏ tình ngay đấy, vậy mà lại bị em nói ra trước khiến anh cảm thấy hổ thẹn không bằng…”
Không biết vì sao mà Hạ Nguyệt Lệ chỉ im lặng lắng nghe Giản Bảo Đăng …
“Anh không quan tâm người khác nói gì, anh chỉ quan tâm tương lai cùng tiến bước của hai chúng ta thôi. Về phía mẹ, anh sẽ cố gắng khuyên nhủ nên em đừng lo nữa nhé.”
“…”
Hạ Nguyệt Lệ đang không biết nên vui hay buồn khi thấy Giản Bảo Đăng dịu dàng trước mặt.
“Nếu như em để ý một chút thì mọi người đều tán thành chúng ta bên nhau đó, không hoàn toàn là ngăn cản đâu.”
“Tại sao vậy? Anh quên rằng em đã từng đối xử với anh như thế nào sao? Gia đình em chia cắt mẹ con anh thế nào sao?”
Hạ Nguyệt Lệ không ngừng tự trách bản thân về lỗi lầm xưa nhưng Giản Bảo Đăng lại không có ý trách mắng mà chầm chậm ôm cô vào lòng.
“Quá khứ thì nên cho qua để tương lai ngày một tốt hơn, không phải sao?”
Chỉ một câu nói đã khiến Hạ Nguyệt Lệ cảm động, cô càng ôm chặt lấy Giản Bảo Đăng hơn. Ngày sinh nhật của Giản Tuyết Ngưng ngày càng gần nên Vương Diệc Thần dốc lòng chuẩn bị kỹ càng, bao gồm sự trợ giúp từ trong ra ngoài nhằm đảm bảo một buổi cầu hôn bí mật này thành công và một buổi tiệc sinh nhật thật vui bên những người thân yêu nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT