[Bác Chiến] Cùng Chủ Tịch Lạnh Lùng Sinh Con Cố Sự

Chương 5


8 tháng

trướctiếp

Buổi chiều hôm ấy Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đưa tới khu khám thai, bên trong không có người vì được sắp xếp khu vip riêng cho anh. Vương Nhất Bác ép buộc Tiêu Chiến ngồi xe đẩy để tránh phải vận động nhiều, tự mình đưa anh tới phòng khám. Bên trong vị bác sĩ đứng tuổi đã chờ sẵn, khi hai người vào, ông ngẩng lên từ máy tính, khẽ cười với hai người.

"Ngồi xuống đây." Ông nói, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình:"Hai người là lần đầu làm cha mẹ đúng không?"

Tiêu Chiến nghẹn đỏ mặt nhìn ông, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng đáp:"Đúng vậy."

"Tên tuổi của sản phu?" Ông lạch cạch gõ máy tính để lưu dữ liệu bệnh nhân, khi thấy Tiêu Chiến chần chừ liền trấn an:"Bệnh viện lưu thông tin bệnh nhân làm hồ sơ khám suốt thai kì, những vấn đề này sẽ được bảo mật nghiêm ngặt."

“Tiêu Chiến, 33 tuổi.”

"Còn ba đứa bé?" Ông liếc Vương Nhất Bác qua chiếc kính đang đeo.

“Vương Nhất Bác, 30 tuổi.”

"Sản phu hơi lớn tuổi, thể chất song nhi, hiện tại hơi gầy nên chú ý dinh dưỡng." Ông tiếp tục nhập thông tin vào máy, sau đó đứng dậy đeo găng tay đi tới giường siêu âm nói với hai người:"Cho sản phu lên giường siêu âm đi."

Vốn thân phận của Vương Nhất Bác không phải dạng vừa, nhưng ở khu VIP của bệnh viện tốt nhất trong thành phố thì vốn việc gặp những kẻ có tiền có quyền không hề mới mẻ. Vì vậy vị bác sĩ vẫn luôn giữ thái độ không gần không xa với hai người. Vương Nhất Bác nghe người nọ nói liền đẩy Tiêu Chiến qua gần giường, nhẹ nhàng bế người nọ đặt lên ấy. Tiêu Chiến cũng phối hợp theo lời bác sĩ, vén áo lên lộ ra vùng bụng trắng cong lên hình cung nhẹ. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm phần bụng nhô ra ấy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bụng bầu của anh, nơi đứa trẻ là máu mủ của hắn đang lớn dần. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tiêu Chiến ngượng ngùng quay đi, cảm xúc hỗn loạn mà suy đoán xem người nọ đang nghĩ gì khi nhìn vào bụng mình như vậy. Chỉ có vị bác sĩ vẫn bình thản bôi một lớp gel lên da bụng Tiêu Chiến, đặt máy lên bắt đầu siêu âm.

Trên màn hình hiện ra những hình ảnh mờ ảo chưa quá rõ ràng, nhưng cũng có thể nhận ra một sinh linh bé nhỏ tồn tại nơi đó.

“Giai đoạn này đứa trẻ đã không còn đuôi, tay chân đã hình thành rõ ràng, nếu may mắn thỉnh thoảng sản phu sẽ cảm nhận thấy những rung động nhẹ trong bụng. Những rung động này theo đứa bé lớn dần sẽ thành những cú đạp rõ hơn.”

Trong khi vị bác sĩ nói, Tiêu Chiến mặt tay che miệng, mắt đỏ hoe nhìn hình ảnh trên màn hình, đứa trẻ đã ở trong bụng anh hơn bốn tháng nay, nó đang chuyển động rất khoẻ mạnh.

"Chắc ở tuần 12 hai người đã biết giới tính đứa trẻ là con trai đúng không?" Ông hỏi, tay di chuyển một chút, trên màn hình hiện ra phần mầm nhỏ của đứa trẻ. “Đây là chim nhỏ của cậu bé, hiện tại hai hòn bi vẫn chưa xuất hiện, chúng sẽ đầy đủ khi đứa trẻ được 30 tuần.”

Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Chiến, vì vậy bàn tay siết lấy bàn tay anh đang buông thõng. Trên khuôn mặt quanh năm lạnh lùng của hắn cũng thoáng một chút ấm áp.

“Giai đoạn này đã bước vào thời kì an toàn, tuy nhiên thể chất của song nhi khi mang thai sẽ dễ mệt mỏi, vì vậy nên chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đủ bữa, thể dục nhẹ nhàng phù hợp với người mang thai.”

Ông tắt máy, đưa khăn lau cho Vương Nhất Bác, hắn nhận lấy không nề hà mà lau đi lớp gel trên bụng Tiêu Chiến. Người nọ vẫn đang xúc động mà mắt đỏ hoe, vì vậy cũng mặc cho hắn nhẹ nhàng chăm sóc mình. Chỉ đến khi hắn bế anh đặt lại vào xe đẩy anh mới tĩnh tâm lại nghe những lời bác sĩ dặn.

"Đứa trẻ phát triển tốt, không có gì đáng lo. Nếu không có vấn đề gì thì 4 tuần nữa cậu quay lại đây tái khám. Lần sau sẽ siêu âm 3D kiểm tra hình thái đứa trẻ, lần tới rất quan trọng, sẽ xác định đứa trẻ có mắc các bệnh bẩm sinh như tim bẩm sinh hay không. Nhớ lịch hẹn và có mặt đầy đủ nhé." Ông lấy một quyển sổ viết tên hai người, sau đó ghim một bức ảnh siêu âm vừa rồi vào một trang, ghi ngày hẹn cho lần khám thai sau ở bên dưới.

Kèm đó là một số thuốc bổ cho sản phu:"Lưu ý bổ sung thêm vitamin tổng hợp, sắt và canxi. Cậu đang ở tam cá nguyệt thứ hai, đứa trẻ sẽ hấp thụ nhiều dưỡng chất để phát triển cơ thể và trí não. Sắt và canxi đều khiến cơ thể nóng, vì thế cần bổ sung vitamin C để cơ thể hấp thụ tốt hơn và không táo bón, nên ăn nhiều trái cây tươi sẽ tốt cho cả sản phu và đứa trẻ. Ngoài ra các loại hạt óc chó, hạnh nhân.... cũng rất tốt cho trí não của bé phát triển. Nên tập thể dục để cơ thể dẻo dai và hỗ trợ cho sinh nở, cũng như tránh được việc giai đoạn cuối cơ thể nặng nề không thể thích nghi. Hai người nghe rõ rồi chứ?"

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gật đầu như hai cái máy, cố gắng ghi nhớ hết những lời bác sĩ dặn. Sau khi nhận sổ khám thai từ bác sĩ, hai người ra khỏi cửa phòng khám mà mặt vẫn chưa có cảm xúc nổi. Tiêu Chiến đưa tay vò vò phần tóc của mình thở dài:"Không... không nghĩ là phiền như vậy."

Nhưng Vương Nhất Bác đã chứng minh bản thân là người tiếp thu giáo dục nhanh xuất săc, chỉ chưa đầy một tiếng sau trên bàn trong phòng bệnh của Tiêu Chiến đầy ngập hoa quả, tất cả được vị chủ tịch khuôn mặt quanh năm lạnh lùng kia cắt gọn, nho được lột vỏ, dâu tây ngắt cuống, táo cắt thành từng miếng xếp gọn trong đĩa đặt trong tay Tiêu Chiến. Anh vừa nhặt hoa quả trong đĩa lên bỏ vào miệng, vừa thở dài nhìn vừa nhìn Vương Nhất Bác ngồi ở ghế cho khách một bên tách vỏ hạt hạnh nhân xếp vào một bát nhỏ, mắt không rời khỏi cuốn sách "Cẩm nang chăm sóc sản phu" đặt trên đùi. Hiểu Lam ngồi trong phòng cũng cảm thấy rét run, liếc mắt mấy lần ra hiệu cho Tiêu Chiến hỏi chuyện gì đang xảy ra, kết quả cậu ta chỉ nhận được cái nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ của anh.

Cho tới chiều muộn ngày hôm ấy, cuộc điện thoại của trợ lý cuối cùng cũng kéo vị chủ tịch luôn bận rộn trở lại công ty. Tiêu Chiến nhìn chồng sách về sản phu, chăm con... vân vân mây mây được xếp nghiêm túc trên bàn cạnh giường của mình, bất giác thấy đau đầu.

Anh nhìn cuốn sách "Đọc vị mọi vấn đề của trẻ", rút ra cầm trong tay lật qua lật lại. Vừa lúc ấy Hiểu Lam đang dùng máy tính ở một bên nãy giờ im lặng đột nhiên dằn mạnh chuột xuống bàn lớn tiếng:"Mất dạy".

Nhưng dường như cảm nhận thấy Tiêu Chiến đang nhìn mình, cậu im lặng tiếp tục liếc xem máy tính, sau đó cầm điện thoại đứng lên đi ra ngoài. Tiêu Chiến biết chắc chắn có chuyện rồi, bởi vì Hiểu Lam bình thường nếu không dính tới chuyện của anh thì sẽ không bức xúc như vậy, vì thế tìm điện thoại di động để xem tin tức. Quả nhiên trên mạng đang lan truyền bài viết của một nick ảo về anh, nói rằng một người chỉ nổi vì có khuôn mặt đẹp, diễn xuất bình hoa tầm thường nhưng gần đây lại đột nhiên có nhiều tài nguyên, được làm diễn viên chính, lại có quảng cáo tốt trong tay, nhất định là dùng quy tắc ngầm mà leo lên. Chưa kể phim vừa bấm máy chưa bao lâu lại mắc bệnh ngôi sao mà vắng mặt ở đoàn phim. Những loại tin đồn này xưa nay Tiêu Chiến ghét nhất, anh vuốt bụng bầu của mình, cảm nhận thay đổi rõ rệt dưới cánh tay, nhưng xem ra những tin đồn cũng không hoàn toàn sai, việc anh trèo lên giường chủ tịch rồi lại có bầu con người ta cũng có thể xem là quy tắc ngầm rồi. Lúc này Hiểu Lam nghe điện thoại xong trở vào, thấy anh cầm điện thoại ngẩn người là biết anh đã biêt rồi, Tiêu Chiến rất tinh ý, cậu không thể che giấu anh điều gì.

“Anh, em vừa gọi về công ty rồi. Bên truyền thông công ty đang xử lý sự việc rồi. Hiện có một số blogger nổi tiếng ra mặt bênh anh, các đồng nghiệp đã từng đóng phim cũng lên xác nhận anh trước giờ ngay thẳng, cư xử đúng mực. Anh đừng suy nghĩ nhiều, tĩnh dưỡng cho khoẻ đã.”

" Hiểu Lam, cậu biết tính tôi xưa nay không quan tâm những vấn đề nhảm nhí bên lề mà. Hơn nữa giới giải trí bây giờ mỗi ngày hàng trăm minh tinh, có người tận tâm chăm sóc tôi như vậy phải mừng mới đúng." Tiêu Chiến cười cười lướt đọc bình luận dưới bài viết kia, có người đồng tình, có người chửi bới muôn hình muôn vẻ. Hiểu Lam đứng cạnh muốn nói anh đừng đọc nữa, làm gì có ai đọc những lời công kích mình lại không thấy khó chịu chứ.

Nhưng bản thân Tiêu Chiến là như vậy, cố chấp đọc hết những lời người ta nói về mình, mặc cho tốt xấu. Anh cảm thấy việc người ta chửi bới cũng là đang quan tâm tới mình, dù tiêu cực nhưng là một người nổi tiếng thì đáng sợ nhất không phải là bị lãng quên sao?

Khi Vương Nhất Bác trở lại đã thay bộ quần áo hôm qua, mặc áo polo tối màu và quần jeans trẻ trung, tay cầm theo hộp thức ăn đặt xuống bàn. Thấy Tiêu Chiến đang chăm chú đọc điện thoại, nhíu mày cầm lấy điện thoại trên tay anh, chèn lại chiếc gối bên hông đã bị lệch xuống:"Hạn chế dùng điện thoại thôi, nếu không cần thiết thì để nó xa một chút".

Tiêu Chiến nhìn hắn, bộ dáng người chồng người cha mẫu mực liền cười. Anh đoán có lẽ hắn đã biết chuyện rồi nên không muốn anh dùng điện thoại nhiều. Bài viết và tài khoản ảo kia đã bị xoá không dấu vết, tuy nhiên trên weibo mọi người vẫn bàn tán sôi nổi.

Hiểu Lam định lấy đồ ăn cho anh lại bị người kia ngăn lại:"Cậu về đi, người để tôi chăm sóc."

"Vương chủ tịch... vậy, tôi xin phép" Hiểu Lam nhìn Tiêu Chiến, thấy người nọ khẽ cười gật đầu mới xin phép đi khỏi.

Nhìn cậu dọn đồ và ra khỏi phòng bệnh, Vương Nhất Bác nói “Xem ra cậu ta rất nghe lời anh. Tôi nói mà còn phải xem cậu đồng ý không mới chịu rời đi.”

"Theo thói quen thôi. Cậu ấy đã theo tôi nhiều năm rồi." Tiêu Chiến cười, nhìn Vương Nhất Bác mở hộp thức ăn mặt hơi tái đi, cơn buồn nôn lại ập tới khiến anh khó chịu.

"Sao vậy? Buồn nôn sao?" Vương Nhất Bác nhìn anh nhăn mặt, đóng lại nắp hộp:"Tôi đọc sách có nói chỉ nghén khoảng 3 tháng đầu, anh đã hơn 4 tháng rồi vẫn như vậy, bảo sao cơ thể gầy như vậy, không giống người mang thai."

"Gần đây đã đỡ hơn nhiều rồi, ba tháng đầu tôi thật sự chỉ ăn cháo trắng" Tiêu Chiến thở dài “Không biết đứa trẻ có vì thế mà thiếu thốn không, nhưng nó lại rất ngoan, dù tôi làm gì cũng không rời xa tôi.”

Vương Nhất Bác không nói gì, im lặng nhìn Tiêu Chiến, trong mắt hắn có một chút xót xa:"Nếu không ăn được những thứ này, anh nghĩ xem muốn ăn gì tôi sẽ báo đầu bếp chuẩn bị."

“Không sao, chỉ thấy buồn nôn chút thôi, lát qua cơn tôi lại ăn được. Hơn nữa cũng uống thuốc để giảm bớt cơn nghén rồi, có lẽ vài ngày là tốt rồi.”

Vương Nhất Bác cũng không ép buộc anh, ngồi xuống bên giường nắm lấy tay anh, bàn tay Tiêu Chiến thon dài nhưng hơi gầy, bé nhỏ lọt trong bàn tay to ấm áp của hắn. Tiêu Chiến nhìn hắn, không còn thấy vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, có chút gần gũi như đã quen thuộc, hắn nói:"Chúng ta kết hôn đi."

___Còn___

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp