Sở Hồng cười hiền hậu nói. 

 “Hắn là Sở Ninh ư?” 

 “Chính là con cưng của trời khi xưa sao?” 

 Mộc Trạch nhẹ nâng đầu nhìn Sở Ninh đang đi tới bên giường. 

 “Phụ thân!” 

 Sở Ninh nhìn người đàn ông nằm trên người, người như bị sét đánh. 

 Trong ấn tượng của hắn, phụ thân là người oai hùng nhưng giờ lại biến thành dáng vẻ ấy. 

 Đặc biệt là cánh tay phải trống rỗng kia khiến tim Sở Ninh đau như cắt, máu nóng trong người chảy ngược, hận không thể quay ngược thời gian. 

 Người đàn ông ấy. 

 Rốt cuộc ông ấy đã chịu bao nhiêu đau khổ ở Liệt Dương Tông đây. 

 “Món nợ này, ta nhớ kỹ rồi”. 

 Sở Ninh thở một hơi thật mạnh, đặt tay lên trán phụ thân mình. 

 “Nè”. 

 “Tên họ Sở kia, lẽ nào y thuật của ngươi còn có thể vượt qua sư phụ ta sao?” 

 Thẩm Ngọc nhíu mày, tức tối nói: “Sư phụ ta chính là địa đan sư!” 

 Từ khi theo sư phụ vào Sở gia, nàng ta đã nghe qua chuyện của Sở Ninh. 

 Một tên bỏ đi của Liệt Dương Tông, tương lai chắc chắn chẳng đâu vào đâu. 

 Sở Ninh không nói lời nào. 

 Sở Nguyên cũng kêu lên một tiếng rên đau đớn, huyết khí lẳng lặng tỏa ra. 

 “Sư phụ”. 

 “Chúc mừng, thuật luyện đan của người lại tiến bộ thêm một bước rồi”. 

 “Tục Mạch Đan có công hiệu tái sinh huyết khí”. 

 Thẩm Ngọc kinh ngạc, sau đó vui vẻ ra mặt. 

 Thuật luyện đan của sư phụ càng mạnh thì địa vị của nàng ta cũng lên như diều gặp gió. 

 “Đó là...” 

 Mộc Trạch sững sờ. 

 Từ góc nhìn của ông ta có thể thấy rõ lòng bàn tay của Sở Ninh phun ra nuốt vào ánh sáng gì đó. 

 Đó là một luồng sức mạnh siêu việt Bể Khổ, thuần khiết không chút tạp chất, nhưng có thể tước sơn đoạn nhạc, tẩy rửa phàm thai. 

 “Kia lẽ nào là chân nguyên của Siêu Phàm cảnh?” 

 Mộc Trạch hóa đá. 

 Siêu Phàm. 

 Đó là cảnh giới được trời đất phong vương ở Đại Hạ Vũ Triều, sức chiến đấu một mình địch lại cả đội quân. 

 Trong lịch sử của Đại Hạ Vũ Triều hình như không có Siêu Phàm nào trẻ tuổi như vậy nhỉ? 

 Không đúng! 

 Có! 

 Lúc này, Sở Ninh phất tay, một viên đan dược tròn trịa xuất hiện, hắn nhẹ đẩy nó vào miệng Sở Nguyên. 

 Và rồi. 

 Sở Nguyên đang hôn mê bỗng rên lên, sắc mặt dần hồng hào theo tốc độ mắt thường có thể thấy, kinh mạch xuất hiện lại trên bề mặt cơ thể như rồng mọc sừng, máu chảy lưu thông, mạch đập vững vàng. 

 “Cửu phẩm Tục Mạch Đan!” 

 Mộc Trạch loạng choạng, lòng dâng lên từ cơn sóng kinh hoảng. 

 Tục Mạch Đan là đan dược thuộc địa đan. 

 Luyện đan thuật của ông ta có thể luyện chế được nó nhưng sẽ chứa nhiều tạp chất. 

 Và đó cũng là khó khăn mà tất cả địa đan sư của Đại Hạ Vũ Triều không thể vượt qua. 

 Muốn luyện chế ra cửu phẩm Tục Mạch Đan thì buộc phải là đan sư. 

 Luyện đan là một loại đạo thuật. 

 Càng nghiên cứu sâu vào đạo thuật thì kinh nghiệm càng quan trọng, vì vậy thăng cấp còn gian nan hơn võ đạo nhiều, điều đó cũng khiến cho đan sư còn thưa thớt hơn Siêu Phàm nhiều. 

 Đại Hạ Vũ Triều rộng lớn là vậy. 

 Liệu có đan sư hay không còn khó xác định nữa là. 

 Vậy mà Sở Ninh lại có thể lấy ra cực phẩm Tục Mạch đan. 

 Còn về phất tay có đan dược ấy là vì ngón tay Sở Ninh có đeo một cái nhẫn. 

 Đó là nhẫn Càn Khôn. 

 Trong nó có ẩn chứa Càn Khôn, nghe đồn rằng đó là bảo vật do thần linh để lại trên Chân Linh đại lục. 

 Nhìn khắp Đại Hạ Vũ Triều liệu có được bao nhiêu người có nhẫn Càn Khôn chứ? 

 “Hắn, hắn chính là...” 

 Mộc Trạch nhìn theo bóng dáng của Sở Ninh, một luồng khí lạnh lấp đầy phế phủ. 

 Sở gia. 

 Vẫn chưa tận diệt mà giờ lại như đại bàng bay lượn chín tầng trời. 

 “Muội muội, các ngươi rời đi trước, ta sẽ giúp phụ thân mọc tay lại”. 

 Sở Ninh xoay người nhìn sang Sở Dao. 

 “Mọc lại cánh tay?” 

 Sở Dao ngẩn ngơ. 

 “Khúc khích!” 

 Thẩm Ngọc cười yêu kiều, run hết cả người: “Ôi, ngươi tưởng mình là ai thế? Cụt tay mọc lại, tái sinh xương cốt, đến đan sư còn không làm được nữa là!” 

 Chát! 

 Một cái tát vang dội đáp thẳng lên mặt Thẩm Ngọc, vết tay đỏ bừng có thể thấy rất rõ. 

 “Sư... sư phụ?” 

 Thẩm Ngọc thấy sắc mặt Mộc Trạch xanh mét thì ngơ ngác. 

 Nàng ta khá thông minh, sau khi bái sư nhập môn, Mộc Trạch rất cưng chiều nàng ta, sao giờ sư phụ lại bỗng nhiên tức giận vậy? 

 “Nghiệt đồ, còn không mau quỳ xuống!” 

 Râu tóc Mộc Trạch dựng đứng, suýt nữa tức ngất. 

 Đây chính là Bắc Vương vĩ đại nhất lịch sử Đại Hạ Vũ Triều, được vô số dũng tướng ủng hộ, quyền thế ngập trời. 

 Dù Thẩm Ngọc không nhận ra cực phẩm Tục Mạch Đan hay nhẫn Càn Khôn mà cũng dám châm chọc khiêu khích người ta sao? 

 Ông ta chỉ là một địa đan sư bé nhỏ, ở trước mặt Bắc Vương chẳng là cái thá gì cả. 

 Dưới trướng Bắc Vương có hiền tài đạo thuật. 

 “Sư phụ...” 

 Thẩm Ngọc uất ức, cắn răng, quỳ gối theo lời Mộc Trạch. 

 “Ta bảo ngươi quỳ hắn!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play