Khóe môi Tiểu Minh Vương nở nụ cười, nhưng đôi mắt nheo lại đang nhìn chằm chằm Tần Hoa Ngữ. 

 Thân là con trai trưởng của Minh Vương, từ khi vừa sinh ra thì y đã đứng trên đỉnh cao quyền thế, sống cuộc đời say sưa chè chén ôm mỹ nhân trong lòng. 

 Nhưng đây là lần đầu tiên y gặp được một mỹ nhân như vậy, hơn nữa đối phương còn là một vị đan sư. 

 Y vẫn luôn ở phía sau màn. 

 Thấy Dương Diệp và Yến Tử Lăng, y đã có ý định xuất hiện, mang theo tâm tư thu phục bọn họ. 

 Gặp Tần Hoa Ngữ, tự nhiên không nhịn được. 

 "Cô nương, ta là nhi tử của Minh Vương ở Đại Hạ Vũ Triều, đã tiến vào Vũ Cảnh". 

 "Hôm nay quận trưởng, đan sư, vũ, địa vũ, tất cả đều đến hành lễ với ta", Tiểu Minh Vương mỉm cười, thể hiện tư thế hùng mạnh. 

 "Ồ?" 

 Tần Hoa Ngữ hơi ngẩng đầu: "Sáu năm qua, Bắc Cảnh ở Đại Hạ đã mấy lần báo nguy, ngươi có từng dấn thân vào chiến trường chưa?" 

 Nụ cười của Tiểu Minh Vương nhất thời cứng đờ. 

 "Đại Hạ Vũ Triều, những năm gần đây xuất hiện không ít cường giả Vũ Cảnh, ngươi có từng g iết chết người nào chưa?", Tần Hoa Ngữ lại hỏi. 

 Tiểu Minh Vương trầm mặc. 

 "Một nam nhân rõ ràng có sức mạnh và dũng khí nhưng lại không có lòng canh giữ đất nước, thật sự không hiểu ngươi khoe khoang cái gì". 

 Khóe môi của Tần Hoa Ngữ hiện lên nụ cười mỉa mai, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn về phía Dư Vi. 

 "Dáng người bình thường, dung mạo bình thường, tu vi cũng tầm thường". 

 "Có lẽ người nào đó mắt mù nên mới có thể xem trọng ngươi!" 

 Lời nói của Tần Hoa Ngữ khiến toàn bộ hiện trường đều rơi vào yên lặng chết chóc. 

 Vị nữ tử này, lời nói không chút lưu tình, quả thực là tát thẳng vào mặt Tiểu Minh Vương và Dư Vi. 

 Sở Ninh đang uống rượu một mình, nghe vậy thì suýt chút nữa bị sặc. 

 Trong bốn vị tướng lĩnh của Bắc Cảnh, chỉ có Tần Hoa Ngữ dám đối xử với hắn như vậy. 

 "Người đâu, bắt nữ tử này lại cho ta!" 

 Một âm thanh sắc bén phát ra từ miệng của Dư Vi. 

 Kể từ khi nàng ta dùng thân phận Tiểu Minh Vương phi thì quá khứ của nàng ta và Sở Ninh đã trở thành một vết nhơ. 

 Vào lúc này, Tần Hoa Ngữ chẳng những nhắc tới mình ở trước mặt mọi người, còn dám đánh giá nàng ta như vậy! 

 Thái độ của Tiểu Minh Vương đối với Tần Hoa Ngữ khiến nàng ta cảm thấy có nguy cơ. 

 Trong phút chốc, sát ý mờ mịt quét qua như một cơn gió mạnh. 

 Một nhóm Minh Vương quân tràn vào, bao vây quảng trường đến mức chật như nêm. 

 "Tiểu Minh Vương, nữ nhân này quá mức vô lễ, để chúng ta đến giúp ngài!" 

 Những cường giả của bảng và Địa bảng trong số khách mời đều đang tranh giành thể hiện. Minh Vương quân đang áp sát Tần Hoa Ngữ khiến cho sắc mặt của tộc nhân trong Sở gia trở nên ảm đạm. 

 Bởi vì Sở Ninh và Sở Dao cũng bị bao vây. 

 "Hai vị". 

 "Nếu các ngươi đến đây hành lễ với ta thì xin mời tránh ra, kẻo sẽ bị thương ngoài ý muốn!" 

 Tiểu Minh Vương cũng không có ý định ngăn cản Dư Vi, chỉ nói với Dương Diệp và Yến Tử Lăng. 

 Về phần Sở Ninh, bị y xem nhẹ. 

 Y biết người nào đó trong miệng Tần Hoa Ngữ là nói về Sở Ninh. 

 Giai nhân như vậy lại thích người khác! 

 Chỉ dựa vào điểm này thì cho dù Sở Ninh có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại được. 

 Tuy nhiên. 

 Dương Diệp không có phản ứng, Yến Tử Lăng lại cười như không cười. 

 Tướng lĩnh ở Bắc Cảnh chỉ kính trọng Bắc Vương. 

 "Các ngươi có ý gì đây?", trong lòng Tiểu Minh Vương bắt đầu nổi giận. 

 Hai vị ẩn sĩ này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play