Có quan hệ tốt với một vị quận trưởng âu cũng là chuyện thường tình. 

 Nhưng lại có thể cho ra một danh sách hơn trăm vị quận trưởng lại không hề đơn giản. 

 Sở Ninh cầm lấy tập sách, tiện tay lật ra xem. 

 Khi hắn trở về đất phong, những quận trưởng ấy có đến chào hỏi hắn. 

 Chẳng qua. 

 Không ai biết trong lòng những quận trưởng ấy liệu có khinh thường người trẻ như Minh Vương hay không. 

 Hắn không ngăn cản võ hội Đại Hạ, thậm chí còn định bụng đến đó nhận xét, chẳng qua là hắn muốn xem thử thái độ của những quận trưởng đó với Minh Vương. 

 Đất phong của hắn không chứa chấp hạng người đứng núi này trông núi nọ. 

 Sở Ninh đóng sách lại, thấy tất cả tộc nhân đều kinh hãi nhìn hắn. 

 “Ninh nhi, con...” 

 Sở Nguyên đã tỉnh rượu, giọng ông đầy hoảng hốt. 

 “Phụ thân, đại bá”. 

 “Tổ tiên Sở gia ta có từng xuất hiện cường giả nào hay không?” 

 Sở Ninh mỉm cười, nói lảng sang chuyện khác. 

 Sáu năm nay, hắn không đề cập tới tình hình gần đây của mình trong thư, ấy là sợ gây nguy hiểm cho Sở gia. 

 Bây giờ hắn không muốn nhiều lời. 

 Là bởi, hắn muốn im lặng tận hưởng khoảng thời gian gia đình đoàn tụ, khỏi bị những kẻ thích móc nối quan hệ quấy rầy. 

 Huống hồ, từ biểu hiện của hắn hẳn các tộc nhân đã đoán được phần nào. 

 “Tổ tiên Sở gia chúng ta à?” 

 Sở Nguyên và Sở Hồng nhìn nhau, họ hoàn hồn, tiếp tục bàn luận. 

 Những tộc nhân lần lượt mở miệng. 

 Bài vị vô danh được thờ cúng trong từ đường với vật tổ mất mặt là một bí mật chưa lời giải đáp. 

 Đúng là lịch sử Sở gia vô cùng lâu đời, nhưng chuyện về tổ tiên chỉ có thể ngược dòng về thời Đại Hạ Vũ Triều tới đóng đô, còn trước đó thì không ai biết. 

 “Lẽ nào Sở gia có quan hệ gì đó với Hạ Tổ?” 

 Sở Ninh thầm nghĩ. 

 Từ khi Đại Hạ Vũ Triều đóng đô tới nay, một trăm năm mươi hai quận phía bắc chưa từng có ai được phong vương đến đó. 

 Đối với Đại Hạ Vũ Triều, phía bắc Vũ Triều có ý nghĩa rất đặc biệt. 

 Bởi vì Hạ Tổ đã được an táng ở vùng núi non hiu quạnh phía bắc. 

 Hạ Lăng sừng sững dõi Bắc Cảnh từ phương xa, hồn trấn biên ải, đấy cũng là một nơi cấm địa. 

 Ngoại trừ võ chủ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước ra. 

 Chỉ có vương được thụ phong các quận ở phía bắc mới có tư cách bước vào Hạ Lăng. 

 Nghe đồn trong Hạ Lăng có truyền thừa do Hạ Tổ để lại. 

 “Đợi đến khi võ hội Đại Hạ kết thúc phải đến Hạ Lăng xem thử, có lẽ sẽ có lời giải đáp”, Sở Ninh thầm nghĩ. 

 Hắn vô cùng tò mò về lịch sử của Sở gia. 

 Mấy ngày sau. 

 Sở Ninh đóng đô ở Sở phủ, tĩnh tâm tuy luyện, làm bạn với người thân. 

 Sở Hồng đã bàn bạc với Ly Hỏa Đường bắt đầu chuyện hợp tác, cải tạo lại Sở gia. 

 Còn Sở Nguyên vẫn giống như khi xưa, yêu thích sự yên tĩnh, nghiên cứu võ đạo, sau khi thích ứng với cánh tay hỏa vượn thì chuẩn bị đột phá. 

 Tất nhiên Sở Ninh ủng hộ ông. 

 Không có sức mạnh tuyệt đối thì thời huy hoàng rồi cũng sẽ chia năm xẻ bảy. 

 Hắn chìm nổi ở Bắc Cảnh sáu năm, giết vô số kẻ địch, trong tay có không ít vũ kỹ và công pháp của bốn cảnh giới Bể Khổ. 

 Sở Ninh không hề keo kiệt với ông. 

 Hắn lấy rất nhiều bảo vật quý giá, còn định viết kỹ càng truyền thừa Thương Hải Bách Gia Công của Liệt Dương Tông. 

 Đây là công pháp mạnh nhất Liệt Dương Tông. 

 Điều kiện tu luyện công pháp này rất cao, có lẽ trong Sở gia có người có thể tu luyện thành công. 

 Cùng lúc đó. 

 Chuyện Sở Ninh xông lên Liệt Dương Tông dù gây ra sóng to gió lớn nhưng bị một làn sóng nhiệt khác áp chế. 

 Đệ tử Dư Vi của Liệt Dương Tông lấy thân phận Tiểu Minh Vương phi, mời khắp cường giả Đại Hạ tham gia võ hội, tiến cử hiền tài cho Minh Vương. 

 Thông tin này vừa lan ra đã rầm rộ khắp phố phường. 

 Các vương của Đại Hạ quyền thế khuynh triều, hễ có chút quan hệ nhỏ nhoi cũng có thể lên như diều gặp gió. 

 Cơ hội này mở ra con đường thênh thang bước vào vương môn, nào ai muốn bỏ qua chứ. 

 Đại Hạ Vũ Triều, sóng gió nổi lên. 

 Có người nói rằng. 

 Chắc chắn Tiểu Minh Vương phi đã chuẩn bị chiêu hiền đãi sĩ ở các quận khắp Đại Hạ từ lâu nên rất nhiều thế lực đã nhích người, thậm chí dòng người đến Thanh Sơn thành giờ đã tăng vọt. 

 Người có tên trên Địa Bảng lẫn bảng cường giả đều lục tục xuất hiện. 

 Bọn họ đổ xô nhau tới Liệt Dương Tông chào hỏi Tiểu Minh Vương phi khiến thanh danh của Liệt Dương Tông lại được dịp vang xa. 

 “Phạm Huyền Cơ đúng là đồ mắt mù”. 

 “Dù đã đột phá đến Siêu Phàm mà cũng không biết thiên tài Sở gia chính là Bắc Vương!” 

 Thanh Sơn thành, trong phân đường của Ly Hỏa Đường, Mộc Trạch râu tóc bạc phơ đang cười khẩy. 

 Mặt mũi Bắc Vương sáng lạng, thành tựu tương lai đạt được há thể nào Minh Vương sánh bằng. 

 Ở đất phong của Bắc Vương mà Liệt Dương Tông lại ngang nhiên ủng hộ loại võ hội Đại Hạ chó má này à? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play