“Từ khi nào đại ca lại khó nằm bắt như thế, ca còn có thể xem phong thủy à?”, Yến Tử Lăng tò mò hỏi.

Nhân Đồ và Dương Diệp nghe thế đều lắc đầu ngán ngẩm.

Từ sau khi Sở Ninh bước vào Siêu Phàm, càng ngày càng bí ẩn hơn, quỹ đạo quật khởi liên tục nâng lên cao.

Qua mấy ngày.

Lúc này, Sở Ninh mới ngừng lại và nhìn đằng trước

Nơi đó có một vách đá ẩn mình dưới lớp cỏ cây tươi tốt.

Dòng thác nước đổ xuống ầm ầm, nhìn rõ bọt nước trắng xóa như rồng đang cuộn mình nhào lộn trong đó run cả một khung trời.

“Cái trận ở đây đã là Linh trận Nhị Giai, nhưng có đã bị người ta phá rồi" Yến Tử Lăng lập tức phát hiện điều khác thường, vội vàng siết chặt khoát đao trong tay.

Đại Hạ tăng chức thành một đại quốc, nên tầm nhìn của hắn ta cũng rộng rãi hơn rất nhiều. Đương nhiên, người có thể phá được Linh trận cấp hai cũng chẳng phải thứ vừa gì.

"Khéc!"

Đại Kim kêu lên một tiếng, võ mạnh cánh tạo cơn lốc cuốn, lao mạnh vào hướng vách đá đó.

Thoáng chốc.

Cây rừng bị bẻ gãy, bàn đá bị rơi xuống đất.

Có bảy bóng người xuất hiện, họ đứng yên như núi, có người nhầm hết mắt bình tĩnh không quan tâm sự đời, có người lại lạnh lùng như bảy vị thần đứng rên không trung. Dưới ánh nắng chiều, chóp mũi của họ tỏ ra ánh sáng rực rỡ, động ở vụng kêu lên long kong.

“Bắc Vương Đại Hạ à?”

Bảy người kia nâng mắt nhìn sang: “Tiếc ghê, ngươi đến chậm rồi. Linh mạch Vân Hiên Vũ triều đã bị chúng ta phát hiện trước”

Thất vị Động!

Gương mặt của mỗi người đều đanh lại, nghiêm túc.

Nếu nhìn gần lại, hắn có thể thấy bảy người này không phải Đại Càn Vũ triều. Năng lực của họ có thể sánh ngang với Hùng chủ đóng giữ biên giới, mà có lẽ cũng đều vào Thiên Tuyệt Bảng rồi.

Phần lớn Thiên Tuyệt Hùng chủ đều thề trung thành với Tứ đại Hoàng triều, mà bây giờ họ vừa vào đã gặp trúng bảy người cũng thật hiếm có.

Thậm chí.

Có hai người rọi rõ hai động trên bụng.

Họ đều là người từ Siêu Phàm Nhị Cực, nhảy thắng đến Hùng chủ Động!

“Không sao, bổn vương đến đây cũng không có ý về tay không”.

Sở Ninh khoanh tay trước ngực, từ từ đi trên không đến gần vách núi.

Dãy núi xinh đẹp này là nơi lắng đọng quốc vận Vân Hiên Vũ triều, còn một linh mạch nhàn nhạt đang ẩn dưới thác nước kia.

“Ngươi như thế, chẳng lẽ không sợ ta?”. Một vị Thiên Tuyệt ngạc nhiên hỏi.

Họ đến Vân Hiên Vũ triều đã lâu, nuốt linh mạch chỉ là mục tiêu thứ hai, họ ở đây đợi Bắc Vương mới là mục đích chính.

Bọn chúng đều thèm khát Đại Hạ Siêu Phàm bí quyết. 

Kết quả.

Bắc Vương Đại Hạ vừa thấy bọn họ, chẳng những không lui mà vẫn tiếp tục tiến đến.

“Yên tâm, nếu ta đã đến đây rồi thì sẽ không đi. Thậm chí, ta còn muốn tranh linh mạch với các ngươi nữa cơ". Sở Ninh mỉm cười nói

Dứt lời, ba trăm lẻ hai viên máu tạo hóa chủng rực rỡ lập tức sống lại, sáng lên một vùng trong bụng. Năm miệng động liên tục chìm nối, cơ thể hắn cũng được Thần Hoàn bao phủ.

“Không ngờ thẳng nhóc này, đã đạt đến cảnh giới này rồi!"

Bảy vị Thiên Tuyệt Động thấy Động văn của Sở. Ninh, mà tái mặt.

Ngay sau đó bầu trời tối lại, thác nước đang đổ ào ạt bên dưới dừng lại rồi rút đi, để lộ ra một căn phòng bằng đá đẳng sau nó.

Nơi này là nơi khai thác linh mạch của người Vân Hiên Vũ triều để lại.

Linh khí lằng đọng một trăm năm hóa thành ánh nắng bưổi chiều ngày, liên tục chen chúc ồ ạt tỏa ra, bắn về phía bảy Đại Động và Sở Ninh. 

Ngay lập tức, Sở Ninh mở to miệng năm động trong cơ thể mình ra, xé rách ánh sáng màu vàng kia và hút hết ngưồn linh khí đó vào trong cơ thể hắn.

“Ngươi muốn tranh linh mạch với bọn ta?”

Bảy vị Thiên Tuyệt Động đã tức giận.

Họ là võ đạo danh túc vang danh khắp phương rất lâu.

Tuy không nóng ruột ra tay, nhưng cũng không thể để Sở Ninh đè đầu cưỡi cổ ở mặt này được.

Bảy vị Thanh Châu Thiên Tuyệt có chín miệng sáng, chúng mở ra nuốt linh khí màu vàng nắng vào động như cái lỗ sâu đen không đáy.

Ngay lập tức bầu trời rung lên, lan ra mấy trăm dặm.

Răng rắc!

Khí cơ va chạm vào nhau làm gãy một góc của vách đá, mắt đất tiếp tục rung rẩy rồi vỡ toang ra.

Những linh khí trong phạm vi một ngàn dặm đều cuồn cuộn hút về đây, khiến ban ngày biến thành ban đêm, u tối đến mức duỗi tay cũng chẳng nhìn rõ bàn tay của mình.

Thác nước đã khô cạn. 

Linh mạch dồi dào như chân long gầm gừ, bị tám Đại Hùng chủ Động thi nhau mà hút. Nguồn linh khí màu vàng nắng bị dừng lại, ép vào trong ngực tu giả như một ngọn núi lớn đ è xuống khiến bảy người kia hốt hoảng.

Bảy vị Thiên Tuyệt hợp lực mới có thể chặn được Bắc Vương nuốt linh mạch.

Phúc đức kiểu gì đây!

“Hèn chỉ tên Hạng Hắc đó lại chửi ầm lên trên Tân Tú Phong”.

“Tên Hùng chủ đó lên được Thiên Tuyệt Bảng, thật chả biết xấu hổi”

Yến Tử Lăng tức giận đến mức thở gấp.

Hạng Bàng thích Âm Nhân, Hạng Hắc là biệt danh đặt cho các vị tướng dũng mãnh ở Bắc Cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play