Ánh mặt trời từ phương Đông phát ra hào quang, phủ lên mây mù trong bí cảnh Hóa Long một tầng sáng TỰC rỡ.
Ban ngày có thể nhìn thấy rất rõ bảy ngôi sao lớn, tạo thành kỳ cảnh nhật nguyệt tranh huy.
Bí cảnh Hóa Long mở ra đã được hơn một tháng.
Giờ phút này, từng vị thiên kiêu Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm, Siêu Phàm Cực Cảnh đều đang lao nhanh trong rừng rậm, cùng tiến về một hướng.
Tại vùng đất Thanh Châu này, Đông Thắng Thái Tử 1 có thể nói là nghiền áp cùng thế hệ.
Sau lưng hắn ta có Đông Thắng Hoàng Triều, số một Thanh Châu. Có rất nhiều cường giả tiếng tăm lừng lấy, có tên trên Thanh Châu Thiên Tuyệt Bảng đều lệ thuộc vào Đông Thắng Hoàng Triều.
Thực lực của Đông Thắng Hoàng Triều được xem là đứng đầu Thanh Châu.
Từng có hoàng giả Thanh Châu đánh giá: Đông Thắng Thái Tử thật sự có hi vọng đi theo con đường vô địch yêu nghiệt bán thuần huyết, đạt thành Động mạnh nhất Thanh Châu, mạnh nhất Tử Phủ.
Ít nhất trong vòng ba trăm năm tới, các nước tại Thanh Châu rất khó xuất hiện thiên kiêu có thể sánh vai với Đông Thắng Thái Tử.
Nhưng hiện tại, lời tiên đoán này đã bị phá vỡ.
Đại Hạ Bắc Vương cũng có phong thái chí cao, đã được yêu nghiệt bán thuần huyết tại Tam Cực Vực tán thành!
Hai thiên kiêu nuôi chí vô địch quyết đấu một trận, có ai mà không bị hấp dẫn, có ai không muốn chứng kiến?
“Tần cô nương, Bắc Vương đại nhân nhà ngươi vẫn luôn kích động như vậy à?”
Hạng Bàng xách theo một cây côn sắt lớn, vừa đi vừa hỏi Tân Hoa Ngữ bên cạnh.
Đông Thắng Thái Tử thật sự đã mang đến áp lực cực lớn cho thế hệ trẻ tại Thanh Châu.
Mỗi lần nhắc đến cái tên này, hắn ta liền cảm thấy cổ họng đắng chát.
Vậy mà Sở Ninh chẳng những không né tránh, còn dám xông lên?
“Kích động à?”
Tần Hoa Ngữ nhếch miệng: “Sáu năm trước, tu vi của hắn gần như biến mất hoàn toàn, hắn đã dùng thân thể gầy yếu của một tên thiếu niên để dấn thân vào biên cảnh, đối mặt với cảnh giết chóc đẫm máu, như thế có được xem là kích động không?”
“Mấy tháng trước, hắn dùng một thân vương cốt để chống đỡ bầu trời Đại Hạ, mang theo thi thể một lão binh giết xuyên quốc gia, đó có xem là kích động không?”
“Đại Hạ chỉ vừa cô đọng quốc vận, trong nước còn không có Động tọa trấn, bản thân hắn không có người hộ đạo, vậy mà vẫn chạy đến đây, cùng chư Hoàng Tử, Hoàng Nữ truy đuổi con đường vô địch, vậy có xem là kích động không?”
Tần Hoa Ngữ nói một hơi khiến Hạng Bàng trầm mặc.
“Hắn ấy à, chưa bao giờ sợ khó khăn phía trước...” Tần Hoa Ngữ nhìn xa xăm, trên mặt lộ nét cười. Ý chí và sự quyết đoán này khó mà thấy được ở người thường, nếu không, sao nàng ấy lại bằng lòng ở bên cạnh Sở Ninh?
Bí cảnh Hóa Long, Tứ Cực Vực.
Nơi đây tầm mắt khoáng đạt, mây mù gần như tan hết.
So với ba Cực Vực trước đó, nơi đây cũng không có. nhiều dấu vết khổ tu, chỉ có vườn cây ruộng lúa, hoa màu tươi tốt, nước suối róc rách, hiện rõ loại hạnh phúc sơ khai.
Tuy nhiên, từ lúc bí cảnh Hóa Long mở ra cho đến nay, có rất ít thiên kiêu Cực Cảnh đến được đây, bởi vì ở nơi này, ý chí vô địch của yêu nghiệt bán thuần huyết đã cao đến mức kh ủng bố, gần như thẩm thấu vào mỗi một tấc không gian.
Không ít người đạt đến tu vi Cực Cảnh khi bước vào. Tứ Vực Vực đều bị ép khom người.
Một thanh niên mặc cẩm y, tóc như thác nước, thân thể cường tráng đang đứng trên một khoảng đất trống!
Mặt hắn ta như được điêu khắc, từng đường nét rõ ràng, tay trái buông lỏng phía sau, tay phải bắt ấn, khiến ánh mặt trời và ánh sao giao nhau mà xuống, tạo thành một bóng người, đứng song song với hắn ta.
Động tác bắt ấn của Đông Thắng Thái Tử đã động đến ý chí vô địch của yêu nghiệt bán thuần huyết.
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả mây bồng bềnh trên không cũng ngừng lại.
Cạnh Đông Thắng Thái Tử có ba người, có người ôm lấy vết thương, có người nằm co quắp trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Bọn họ đến từ Hoàng Triều, cũng không còn trẻ tuổi nữa.
Đành vậy, dù là thiên kiêu Hoàng Triều thì nếu không đắm chìm hơn mười năm tại Siêu Phàm Cực Cảnh, bọn họ cũng không đi đến một bước này.
Siêu Phàm Tam Cực đã là giới hạn cuối cùng của bọn họ rồi.
Xông vào Tứ Cực Vực vốn chỉ gửi hi vọng có thể tiến thêm một bước.
Tiếc là phía trước lại bị Đông Thắng Thái Tử chặn đường, tựa như một ngọn núi cao không cách nào vượt qua được, không ngừng mài mòn niềm tin của bọn họ.
Nhưng dù là Đông Thắng Thái Tử thì cũng không đạt được trân bảo của Tứ Cực Vực.
Đã có người động đến ý chí vô địch của yêu nghiệt bán thuần huyết trước!
Đó chính là Đại Hạ Bắc Vương ở Tam Cực Vực! Người có ý chí Cực Cảnh đều có thể tiến vào bí cảnh Hóa Long, nhưng hầu hết đều chỉ loanh quanh ở Nhất
Cực, Nhị Cực.
Từ nay về sau, con đường vô địch và tịch mịch này chỉ có một người bước!
Đại Hạ Bắc Vương!
Với thiên phú của bản thân, hắn đã cách không ngăn cản con đường vô địch của Đông Thắng Thái Tử.
Cả hai phải phân thắng bại!
Còn Đông Thắng Thái Tử, sao hắn ta không chủ động đi tìm Đại Hạ Bắc Vương? Là bởi vì khinh thường!