Một thanh niên mũm mĩm đi ngang qua vội vàng cúi đầu.
“Sở Hành, ta giới thiệu cho ngươi vài cô gái, không phải quốc sắc thiên hương gì nhưng cũng đẹp lắm”.
Sở Nguyên lập tức chạy lại gần: “Trọng trách sinh con đẻ cái cho Sở gia phải do ngươi gánh vác rồi!”
“Nhị thúc, sao không phải đường đệ ấy!", Sở Hành sắp khóc đến nơi.
Sở gia trở thành thế gia không lâu, tộc nhân tổng cộng chỉ có hơn bốn mươi người.
Bây giờ, người đến độ tuổi kết hôn lại chưa lập gia đình ngoài hắn ta ra chỉ có đường đệ Sở Ninh.
Không biết Sở Nguyên chập mạch ở đâu mà cứ giục hắn ta sinh con.
“Con trai ta được xưng là có phong thái của hoàng giả Thanh Châu, sao có thể bị trói buộc bởi nhỉ nữ tình trường?”, Sở Nguyên trừng mắt, nói một cách đứng đắn.
Trong số báu vật được đưa về Bắc Vương phủ, có sách vở ghi chép về sự tích Thanh Châu, Sở Nguyên đọc không ít sách, áp dụng linh hoạt.
Sở Hành cạn lời, không còn gì để nói.
Tiền viện Bắc Vương phủ gà bay chó sủa vì Sở Nguyên, còn hậu viện lại rất yên bình.
Hồ dập dờn sóng biếc, một người đứng trên mặt hồ.
Sở Ninh mặc áo trắng, tóc buông xõa, giãm lên mặt nước.
Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, làm hồ nước xao động, Sở Ninh cũng nhẹ nhàng đong đưa theo gió, không hề chìm xuống nước.
Ánh ban mai ló rạng ở phương đông, Sở Ninh như được khoác một vầng hào quang rực rỡ.
“Khả năng khống chế cơ thể và chân nguyên của đại ca nhuần nhuyễn đến cực đỉnh”.
“Đại ca mới trở về hai ngày mà ta đã cảm thấy tu vi của hẳn tăng lên rất nhiều, có lẽ sắp đột phá Siêu Phàm Nhị Cực Cảnh.
“Khí vận của Đại Quốc quả nhiên lợi hại”. Yến Tử Lăng nhìn mà tặc lưỡi.
“Đúng vậy.
“Nhị Cực có là gì, vương nhất định có thể đột phá Tam Cực, trấn áp Đông Thắng thái tử”.
Nhân Đồ và Dương Diệp đều tán thánh.
Siêu Phàm trên đời vì theo đuổi năng lực chiến đấu mạnh mẽ mà nghiên cứu Siêu Phàm võ kỹ.
Mà Sở Ninh đang nghĩ xem làm thế nào để khống chế cơ thể một cách hoàn hảo, tiếp tục rèn luyện xác th1t trở nên mạnh hơn.
“Các ngươi không đi nghỉ ngơi dưỡng sức đi, còn chây ì ở Bắc Vương phủ làm gì?”
Tiếng bàn bạc của ba người truyền vào tai Sở Ninh. “Hề hề, vất vả lắm mới được cởi giáp nghỉ ngơi, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội tìm đại ca thỉnh giáo đao pháp”, Yến Tử Lăng cười nói.
Chiến loạn ở Bắc Cảnh ngừng nghỉ.
Tứ đại Võ Chủ cùng với ba mươi hai Siêu Phàm quy thuận Đại Hạ, tất cả bị bắt đi đày canh giữ biên cảnh theo mệnh lệnh của Sở Ninh.
Muốn đặt chân ở Đại Hạ.
Trước tiên trông giữ biên cảnh vài năm rồi tính tiếp! Vì vậy.
Phần lớn tướng lĩnh Bắc Cảnh đều phải cởi giáp, về quê hương nghỉ ngơi lấy sức.
“Vậy còn các ngươi?”
Sở Ninh nhìn Nhân Đồ và Dương Diệp.
“Hô hấp”, Nhân Đồ nói.
“Chờ thuốc”, Dương Diệp nói với giọng nghiêm túc. “Phụt!”
Sở Dao ngồi bên hồ phì cười.
Nàng ấy biết.
Nhân Đồ nói là hô hấp.
Bởi vì ca ca gánh vác quốc vận, nơi hắn đặt chân sẽ là nơi linh khí thiên địa đồi dào nhất.
Còn Dương Diệp nói chờ thuốc, tức là chờ Tân Hoa Ngữ luyện chế ra Thốn Phàm Đan.
Đan kỹ của Tân Hoa Ngữ thông linh.
'Thốn Phàm Đan là linh đan cấp một, tu giả Thiên Vũ cảnh dùng nó thì xác suất rất lớn có thể cởi bỏ xác phàm, trở thành Siêu Phàm trong thời gian ngắn.
Đại Hạ đã trở thành Thanh Châu Đại Quốc, vương giả Siêu Phàm tuyệt đối không thể thiếu.
Nhiều ngày qua.
Trong số báu vật mà Bắc Vương quân đưa tới có rất nhiều dược liệu.
“Thốn Phàm Đan!” Sở Ninh xoa cằm.
Đan kỹ của Tân Hoa Ngữ thông linh chỉ mới mười tám tuổi, đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy chấn động.
Điều khiến hắn thấy khó tin hơn là nàng ta có được phương thuốc của Thốn Phàm Đan.
Ở vùng đất Thanh Châu.
Thật ra, dùng của báu để đột phá Thiên Vũ không tính là khó, chỉ cần chịu chỉ là được.
Thăng cấp Thiên Vũ bằng cách này tuy rằng kém xa Thiên Vũ đột phá bằng cách khổ tu, nhưng chỉ cần số lượng đông đảo cũng có thể phát huy lực sát thương khủng khiếp.
Mà dùng đan dược để trở thành Siêu Phàm thì đúng là nghịch thiên.
Bởi vậy, tuy Thốn Phàm Đan chỉ là linh đan cấp một, nhưng giá trị của nó cực cao, có thể khiến nhiều Đại Quốc đứng ngồi không yên.
Nói cho cùng, chỉ cần dược liệu và Thiên Vũ đủ nhiều thì có thể tạo ra một đội quân Siêu Phàm, có thể coi khinh hết thảy!
“Cô nàng này, không đơn giải Sở Ninh trầm ngâm.
Dường như từ khi quen biết nhau đến nay, hắn chưa từng nghe Tân Hoa Ngữ nhắc đến lai lịch của mình.
Hắn ở Bắc Cảnh sáu năm, tu vi tăng lên rất nhanh, đan kỹ của Tần Hoa Ngữ cũng vậy, hơn nữa chưa từng thiếu phương thuốc.
“Bùm”, một tiếng nổ trầm đục vang lên, kéo Sở Ninh ra khỏi dòng suy tư.
Hắn ngẩng đầu lên, thì thấy ở một góc nào đó trong Bắc Vương phủ đang bốc khói đen.
“Kia, kia là nổ lò luyện đan à?”, Dương Diệp trố mắt.
“Haha, Độc Vương mà cũng có ngày luyện đan thất bại”.
“Đi thôi các huynh đệ, mau đi cười nhạo nàng ta nào!”