'Trên bản đồ mô tả một nơi thần bí nào đó tại Thanh Châu, bốn chữ “bí cảnh Hóa Long”, to tướng hiện ra trên đó.
“Đây là một bảo địa do yêu nghiệt bán thuần huyết tuyệt đỉnh vô song đến Thanh Châu rèn luyện Siêu Phàm Cực Cảnh để lại, trên đó có chứa đạo của Chưởng Thiên Cảnh trên cả Tử Phủ”.
“Tuy nơi đây đã bỏ hoang vài năm nhưng uy lực do Chưởng Thiên Cảnh để lại quá mạnh mế nên giới hạn không cho Tử Phủ bước vào”.
“Chỉ có tu giả Siêu Phàm đợi đến đêm Thất Tỉnh liên châu đi vào đó, Động Thiên cưỡng ép tiến vào cùng lắm cũng chỉ được nửa canh giờ”.
Nguyệt sứ giải thích.
“Yêu nghiệt bán thuần huyết!”
Lòng Sở Ninh đầy kinh ngạc, bỗng hỏi: “Hạ Tổ đã đến bí cảnh Hóa Long rồi sao?”
“Đúng thế”. Nguyệt sứ gật đầu đáp: “Tứ đại hoàng triều của
Thanh Châu đều khao khát bồi dưỡng thiên tài Siêu Phàm Cực Cảnh, mà bí cảnh Hóa Long lại có vô số bảo vật".
“Hóa ra là thế”.
Sở Ninh siết chặt tay.
Vạn Pháp Hoàng Triều mơ ước bí cảnh Hóa Long nhưng lại không dám phái Động Thiên đi tự sát.
Vì thế Hạ Tổ chủ động xin ra trận, trả giá tính mạng của bản thân để giúp hắn có một mối hôn ước.
Mà ông lão kia tất nhiên đã bị trọng thương ở bí cảnh Hóa Long, nên khi ấy mới không cách nào đi ngưng tụ quốc vận được.
“Hạ Tổ, ngươi không cần làm vậy đâu...”
Hốc mắt Sở Ninh ửng hồng.
“Hạ Tổ quả thật đáng kính”.
“Bắc Vương, tấm bản đồ này ta tặng cho ngươi”.
“Ba tháng tới, thất tỉnh liên châu sẽ xuất hiện”.
“Sau này, nếu ngươi có gì khó hiểu thì dùng ngọc phù này bước vào Hư Giới, còn ta sẽ xuất hiện dưới hình thái tỉnh thần lực”.
Vị Nguyệt sứ này tên là Ngụy Đình, hắn ta lấy ra một miếng ngọc phù đưa cho Sở Ninh.
Ánh mắt Sở Ninh sâu thẩm.
Nhật Nguyệt Lâu không tham gia vào trận chiến giữa các Đại Quốc, nhưng vị Nguyệt sứ này lại khá quan tâm đ ến hắn...
“Nhật Nguyệt Lâu giữ vị trí trung lập, nhưng có rất nhiều Nguyệt sứ kết giao hữu nghị với các Đại Quốc”, Ngụy Đình cười gượng nói.
Cạnh tranh giữa các Nguyệt sứ trong Nhật Nguyệt Lâu khá là kịch liệt.
Trong các Nguyệt sứ, hắn ta chỉ là người mới, móc nối quan hệ với các Đại Quốc cường thịnh chưa chắc người ta đã đoái hoài tới hắn ta.
Còn Sở Ninh dù sinh ra trong phàm thổ, nhưng vẫn trở thành Siêu Phàm Nhất Cực Cảnh khiến hắn ta coi trọng.
“Cảm ơn”, Sở Ninh nhận lấy ân tình ấy.
“Ta sẽ không làm phiền nữa”, Ngụy Đình mỉm cười rời đi.
“Tất cả vẫn còn chưa kết thúc đâu!” Sở Ninh đứng thẳng lưng ở đó, tay cầm bản đồ. Bí cảnh Hóa Long này là do yêu nghiệt tuyệt thế bán thuần huyết để lại để rèn luyện Cực Cảnh, hiển nhiên hẳn sẽ muốn đến đó rồi.
Huống hồ chi.
Theo như lời Ngụy Đình nói, thiên tài Siêu Phàm tại vùng đất Thanh Châu đều mong mỏi ngày này.
Chẳng hạn như Đông Thắng Thái Tử.
Đến lúc đó.
E rằng sẽ xuất hiện kha khá chuyện hay ho đây.
“Đứng đầu Thanh Châu Kiêu Tử Bảng thì sao chứ? Kỳ Lân Tử của Sở Tộc không sợ bất kỳ thiên tài nào”, Sở Ninh nghĩ thầm trong lòng.
“Đại ca ca, nơi này có thật nhiều bảo vật”.
Lúc này, Đồng Đồng gắng sức xê dịch một cái rương †o tướng, từ từ đẩy nó đến chỗ hắn, mặt đầy hưng phấn.
Bốn vị võ chủ rất biết điều, bọn họ dẫn theo vương giả Siêu Phàm dưới trướng hỗ trợ càn quét Đại La Võ Cung.
“Con nhóc này, ta không biết ngươi còn là một tên hám tiền đó”.
Sở Ninh mỉm cười.
Dã tâm của Đại La Võ Chủ bừng bừng, vì để trở thành một trong những Đại Quốc của Thanh Châu mà đã gom góp biết bao nhiêu của cải, đến cả linh binh cũng có.
Bây giờ, quốc vận của Đại Hạ đã được hình thành và củng cố, đúng lúc có thể chuyển nó cho mình sử dụng.
Sở Ninh bước lên mở rương ra, phát hiện trong đó đều là vàng bạc ngọc khí.
Còn bốn vị võ chủ kia lại vơ vét đến đây kha khá công pháp và võ kỹ, bí tịch.
Sở Ninh cảm thấy hứng thú nên tiện tay lật xem, thấy vài võ kỹ còn mạnh hơn tam đại cấm kỹ trong Hạ Lăng nhiều.
“Két!”
Một tiếng kêu chói tai và một cơn gió mạnh cuồn cuộn vào trong Đại La Võ Cung.
“Kỳ... Bắc Vương!”
Một người trung niên dáng người mảnh khảnh, đầu đội ngọc quan vọt xuống từ trên lưng Hoàng Kim Ma Điêu.
“Hạ Giang?”
Sở Ninh nhíu mày.
Đại Hạ Võ Chủ Hạ Giang chạy tới nơi này rồi.
Dáng vẻ của ông ta có vẻ như khá có tinh thần, khí tức vững chãi, nào có vẻ nguyên hải bị tổn thương, bệnh tật quấn thân được chứ?
“Đại La Võ Chủ quả thật đã chết rồi!”
Hạ Giang kinh ngạc liếc mắt nhìn đại điện lộn xộn.
“Bắc Vương, Đại Hạ ta đã có một vị linh đan sư rồi”.
Thấy vẻ mặt của Sở Ninh, Hạ Giang bèn vội vàng hưng phấn báo tin.
“Linh đan sư!”
Không đợi Hạ Giang giới thiệu, ánh mắt Sở Ninh đã dời sang người còn lại trên lưng Hoàng Kim Ma Điêu.
“Có tên nào đó cố tình cứng đầu cứng cổ muốn một mình chinh chiến một quốc gia, ta tưởng kẻ nào đó dù không chết cũng tàn phế nên hưng phấn quá độ, hưng phấn đến nỗi thông thạo đan kỹ, trở thành linh đan sư nhất gia”.
“Nếu ngươi chết thật, chắc ta vui quá mà đột phá tới nhị giai mất, thậm chí có khi là linh đan sư tam giai, khiến cho Động Thiên, Tử Phủ tôn thờ ta”.
Trên lưng Hoàng Kim Ma Điêu, đôi mắt Tân Hoa Ngữ long lanh, cười nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi, có muốn thử hay không”.