Đám đông ở lại đây nghỉ ngơi đến giờ thân*, mặt trời đã xuống núi thì mọi người lại tiếp tục lên đường, họ thật sự đã cách Dương Thành không xa nữa.

*Giờ thân: Từ ba đến năm giờ chiều.

Tình hình hiện tại còn chưa đến mức thiếu lương thực và nước uống nhưng các nhà đã hết dầu, bình muối vẫn còn nhưng rất ít, đến Dương Thành, phải tìm cách để bổ sung thêm một số thứ gì đó.

Hôm qua, hai chân của mọi người vẫn còn đau nhức vô cùng, chưa kịp khôi phục lại nhưng hôm nay lại phải di chuyển một đoạn đường dài, chưa nói đến người đang bị chấn thương chưa hồi phục như Liễu Vân Lai mà người bình thường không bị chấn thương cũng cảm thấy hai chân mình sắp gãy lìa rồi.

Liễu Nhứ nhìn mọi người ngồi xuống, tay không ngừng xoa bóp lên chân, đột nhiên nàng nhớ đến có một đội anh hùng trong lúc lặn lội đường xa đã tự bó chân họ lại bằng vải trắng.

Nàng từng vì tò mò mà tìm hiểu mới biết được nếu bó chân lại sẽ rất có hiệu quả làm dịu cơn nhức mỏi, ê ẩm của đôi chân.

Hay là bọn họ cũng có thể thử bó chân lại không?

Chỉ là, loại vải bó chân này phải là loại vải chắc, cứng, ví dụ như vải jeans, vải bạt…
Nhưng nhà nàng chỉ có vải bông và vải bố, không biết có thể thực hiện được không? Trong số những người trong nhà thì cũng chỉ còn một mình nàng và Liễu Duệ là còn tinh thần, phụ mẫu đều đã kiệt sức, họ ngồi trên mặt đất mà không động đậy nổi nữa.

Người trong nhà lấy bánh nướng ra ăn, lại bổ sung thêm một ít nước, sau đó phụ mẫu nghỉ ngơi, đoạn đường này thật sự đã mệt sắp chết rồi.

Khi tất cả mọi người đều đã yên ổn chìm vào giấc ngủ thì Liễu Nhứ cẩn thận lấy ra một cây kéo, trải rộng ga giường ra, nàng ước chừng bề ngang mười li, cắt thẳng xuống dài hai mét.

Hôm nay, Liễu Duệ đã ngủ trên xe đẩy trên suốt đoạn đường nên đến lúc này hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ nữa.

Liễu Duệ nhìn hành động của Liễu Nhứ thì rất tò mò: “Tỷ, tỷ muốn làm gì?”
Liễu Nhứ muốn nghiên cứu cách bó chân nhưng chân của nàng còn chưa đến mức đau nhức, nàng vốn dĩ muốn thử với nương của mình, ai ngờ đúng lúc này lại bị đệ đệ bắt gặp.

“Duệ Nhi, tỷ nghe nói nếu bó chân lại thì có thể khiến chân không đau nữa nên muốn thử xem thế nào.


“Tỷ nghe ai nói vậy?” Vẻ mặt Liễu Duệ ngây thơ, hắn chưa từng nghe nói đến cách làm kỳ quái thế này, cũng không biết tỷ của mình đã nghe thấy từ đâu.

Liễu Nhứ không trả lời mình đã nghe thấy ở đâu, chỉ hỏi ngược lại: “Tỷ quyết định sẽ bó thử cho đệ, được không?”
“Được ạ!” Nếu tỷ đã muốn xem thử hiệu quả thì hắn cũng có thể thử một lúc nên Liễu Duệ đồng ý rất vui vẻ.

Đệ đệ còn nhỏ tuổi, cắt đôi hai mét vải này thì có thể dùng đủ cho cả hai chân rồi, một đầu được để nguyên, đầu bên kia bị xẻ làm hai tà để làm dây buộc.

Liễu Nhứ bắt đầu từ mắt cá chân của Liễu Duệ, quấn lên cao, sau vài vòng quấn thì lật ngược lại, mãi đến khi bao trọn bắp chân mới cột cố định lại.

“Duệ Nhi, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói với tỷ!”
Liễu Duệ gật đầu.

Sau khi đã bó vải này rồi, Liễu Duệ cũng không có cảm giác gì khác.

” Tỷ, cái này có tác dụng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play