Đường đi về phía Nam còn rất xa, trước mắt, bọn họ còn chưa đến được Bồ Thành, không thể trì hoãn được, nếu không nhanh chóng lên đường thì nước trong tay bọn họ thật sự không đủ để uống.

Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương nhất quyết không đồng ý để cho Liễu Nhứ đẩy xe, nếu như không phải thể lực có hạn, hai phu thê thậm chí còn muốn để Liễu Nhứ ngồi lên xe.

Lý Tam Nương đẩy xe nhỏ, Liễu Vân Lai đẩy xe lớn.

Hai phu thê đều cực kỳ trông cực kỳ chật vật, Liễu Nhứ nghĩ đến cái chân bị thương của cha mình vẫn chưa bình phục, nhìn nương nghiến răng kiên trì cả một đoạn đường, muốn đi lên âm thầm giúp đỡ, nhưng lại bị đuổi đi.

Đôi phu thê này quá bướng bỉnh, trong lòng họ chỉ nghĩ rằng nữ nhi đang bị thương, cho nên cần thời gian để khôi phục, hoàn toàn không nghĩ đến việc hai người họ cố gắng gồng gánh như vậy sẽ mệt mỏi đến thế nào.

Suốt cả một ngày như vậy, ngay cả sức ăn cơm cũng không có, chỉ nghĩ đợi đến lúc nghỉ ngơi sẽ nằm xuống ngủ luôn.

Thời tiết vẫn oi bức như trước, hôm nay chỗ nghỉ chân của họ là một mỏm nhỏ giữa hai ngọn núi, cách đường chính khoảng mấy trăm mét, là địa điểm tốt mà trường thôn đã sắp xếp người đi thăm dò.

Trên đường đi, người chạy nạn càng ngày càng nhiều, nơi nghỉ ngơi hàng ngày cần phải được lựa chọn cẩn thận.

Không ai dám nấu nướng bừa bãi ngay trên đường chính, nếu để cho những người dân chạy nạn không có gì ăn, không có gì uống kia nhìn thấy, vậy thì gặp rắc rối to.

Trên đường đi, họ thậm chí còn không dám uống thêm một chút nước nào, sợ bị những người dân chạy nạn đang khát khô cổ kia theo dõi.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi lâu, Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương mới thở phào nhẹ nhõm.

Đặc biệt là Liễu Vân Lai, sức nặng của chiếc xe đẩy lớn kia đối với một người đàn ông trưởng thành như ông ấy còn khó, vậy mà nữ nhi lại có thể vừa đẩy xe vừa bước đi nhanh như gió, trong lòng ông ấy cảm thấy rất áy náy, chỉ cảm thấy người làm cha như ông ấy thật vô dụng, cũng cảm thấy đau lòng cho nữ nhi của mình.

"Cha, nương, hai người nhanh uống ít nước đi, đợi con đi nấu cơm." Liễu Nhứ nhìn cha nương mệt mỏi đến mức không muốn di chuyển, lập tức lấy nước cho họ uống.

Đổ mồ hôi cả ngày, lượng nước trong cơ thể tiêu hao quá nhanh, nếu lúc nghỉ ngơi lại không uống nước, thì cho dù người có mình đồng giáp sắt cũng không thể chịu đựng được.

Bữa tối do Liễu Nhứ nấu, trong nhà không còn dưa chua hay rau khô gì nữa.

Thêm chút nước trực tiếp nấu cháo, sau khi sôi thì rắc một ít muối vào, bữa tối liền nấu xong.

Không có dầu ăn, cũng không đồ ăn kèm, chỉ là một nồi cháo nhạt nhẽo, chỉ riêng một mình Liễu Nhứ là có thể ăn hết hơn một cân, đây là do nàng đã cố ý kiểm soát sức ăn của mình, nếu như nàng uống thoải mái, chỉ sợ 3-5 cân cũng không đủ, trông nhà chỉ có nàng là người có sức ăn lớn nhất.

Một nhà bốn người một ngày ít nhất phải ăn 5 cân lương thực, Liễu Nhứ cảm thấy có chút lo lắng, số lương thực trong xe họ có thể chống trụ được bao lâu? Còn cả nước nữa, thực sự không còn nhiều nữa.

Nước còn khó kiếm hơn lương thực, nhà nàng có hơn 100 kg nước, và 50 ống tre, đã trôi qua mấy ngày kể từ khi bắt đầu khởi hành, lượng nước cho một nhà bốn người họ không đủ dùng, ngay cả lúc nấu cháo cũng không dám cho nhiều.

Haiz, con đường phía trước thật ảm đạm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play