“Chúng ta có thể dùng cây đuốc để chiếu sáng?”

Liễu Vân Lai mỉm cười, nữ nhi vẫn còn nhỏ tuổi.

Ông ấy liền giải thích: “Làm cây đuốc cần phải cho thêm tùng hương, cả một đám người chúng ta không nói có đủ lượng tùng hương để dùng không, nhưng cây đuốc nhiều nhất có thể dùng trong một canh giờ, sao có thể thật sự sử dụng nó dọc theo cả đường đi được chứ”

Liễu Nhứ thật sự không biết làm cây đuốc phiền toái như thế, quả nhiên là phim truyền hình làm nàng hiểu nhầm mà.

Nghỉ ngơi nửa canh giờ, ăn uống no đủ, trạng thái của mọi người tốt hơn, thôn trưởng liền kêu gọi mọi người tiếp tục lên đường.

Chẳng sợ đi lại chậm, chỉ cần tiếp tục đi về phía trước, vậy thì sẽ cách đích đến càng gần hơn một chút.

Dọc theo đường đi, dù người dân thôn tiểu Hà có mệt thì cũng không đòi dừng lại, đây mới là ngày đầu tiên, sau này quen rồi thì sẽ đỡ hơn một chút.

Con đường lớn đi ra rừng rậm này nối thẳng với Dương Thành, tuy nói trời nóng nhưng rừng cây đã chặn lại phần lớn ánh nắng, lúc này so với buổi sáng thì đã râm mát hơn rất nhiều, không hề có người bị cảm nắng té xỉu giống như lúc sáng nữa.

Ba canh giờ sau, mặt trời ngả về tây, cuối cùng thì đoàn người của thôn Tiểu Hà cũng đi ra khỏi cánh rừng.

“Cha, người xem, đó có phải là một cái thôn không?” Liễu Nhứ tinh mắt, thốt ra lời này, không chỉ Liễu Vân Lai nghe thấy được mà rất nhiều người trong thôn cũng nghe được.

“Ở kia kìa, mọi người nhìn đi” Theo phương hướng mà ngón tay của Liễu Nhứ chỉ, quả nhiên, một cái thôn xóm nhỏ xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Theo đường lớn tiếp tục đi về phía trước, sau nửa canh giờ, mọi người quả nhiên đi tới cái thôn xóm kia.

Đoàn người tính toán vào thôn nhìn xem có thể mượn được phòng trống để nghỉ tạm một đêm không.

Nếu như có nước thì còn có thể bổ sung chút nước, đây là lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài, bọn họ thật sự có chút sợ.

Đoàn xe ngừng ở bên ngoài thôn, Liễu Thuận mang theo mấy người đàn ông trai tráng đi vào thôn, trời đã sắp tối rồi mà lúc này trong thôn không có một chút khói bếp nào, Liễu Thuận vừa đi vừa hô to “Có người không? Trong thôn có người không?”

“Có người không? Chúng ta tới từ trấn Ngô Đồng, đi ngang qua nơi đây nên muốn ở nhờ một đêm.



Trong đó có một người đàn ông thấy chậm chạp không có ai đáp lại liền khuyên nhủ: “Thuận Tử, xem ra thôn này không có ai, chúng ta trở về đi.



“Các ngươi xem, hình như cửa đều được khóa lại từ bên ngoài” Một người đàn ông tinh mắt đột nhiên nói.

Liễu Thuận nói: “Chắc là thôn này cũng giống chúng ta, đã tìm nơi chạy trốn rồi, không biết thôn này có giếng hay sông gì không, chúng ta chia thành ba tổ cùng đi tìm xem, tí nữa lại tụ lại ở đây”
“Thuận Tử, bên kia có cái giếng.

” Hai người đàn ông vừa đến cuối thôn, phát hiện có một căn viện cũ nát không được khóa lại, phòng ốc bên trong đều bị đổ, nhưng mà có một cái giếng, hai người cũng không biết bên trong có nước hay không liền vội vàng chạy đi gọi người.

Nghe được giếng, Liễu Thuận có chút kích động hỏi: “Giếng? Có còn nước không?” Hiện tại bọn họ vẫn chưa thiếu nước, nhưng con đường còn xa, mang nhiều nước một chút chắc chắn không sai, hôm nay trời nóng như vậy, mọi người đều sợ không đủ nước nên uống rất tiết kiệm, nếu như giếng này có nước thì thật sự quá tốt.

Một người đàn ông trong đó nói: “Không biết bên trong có nước hay không, ta quá kích động nên chạy tới đây tìm các ngươi”

Liễu Thuận: “Mang ta đi nhìn xem.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play