Bình thường Lục Phù Diệp không ăn đầu đậu, vốn món ăn này có những sợi tơ mỏng, nhưng một khi già rồi khi ăn vào miệng sẽ có cảm giác rất khó chịu, nhưng đầu đậu của quán lẩu nấm gà này chất lượng khá ổn định, khiến cô rụng tim ngay lần đầu tiên ăn nó.

Hai năm trước lúc vẫn còn ở quê nhà, không cảm thấy ở thành phố có thứ gì đáng để lưu luyến, nhưng lạithường xuyên nghĩ về mùi vị của những món này, thậm chí còn có chút tưởng niệm.

Lúc làm việc bận rộn đến mức gần như không có thời gian ngủ, Lục Phù Diệp thân là dị hương không có gì vướng bận, cách duy nhất để giảm bớt phiền muộnhoặc cô đơn là cố gắng dành chút thời gian đi dạo quanh một thành phố xa lạ sau thời gian dài làm việc,tìm kiếm nhiều quán ăn nhỏ khác nhau trên đường phố.

Một số quán thì ngon, một số thì dở, nhưng dù món ăn có mùi vị thế nào đi chăng nữa thì khi nói về một con phố nào đó, cô có thể nghĩ ngay đến những quán ăn trên con phố đó.

Các hàng quán đã trở thành một điểm mốc, hương vị ngon hay dở dường như đã in sâu vào ký ức, trở thành sự hiểu biết về thành phố này, mang lại cho cô - một người dị hương cảm giác thân thuộc.

Đã mấy năm trôi qua, nhiều thứ xung quanh đã thay đổi rồi, nhưng món canh nấm gà vẫn giữ nguyên hương vị quen thuộc đó.

Lục Phù Diệp uể oải chống một tay lên mặt, căn phòng yên tĩnh, khi cô không nói gì, chỉ còn lại tiếng canh nấm gà sôi ùng ục trên bếp cassette.

Đột nhiên cô muốn uống chút rượu vang đỏ.

Lục Phù Diệp lôi ra một chai rượu vang đỏ từ trong góc tủ, đây là chai rượu trước kia lúc đồng nghiệp đến chơi tặng cô, lúc cô đi làm đã uống thứ này đến mức nôn cả ra rồi, nên những lúc bình thường cô tuyệt đối không dính một giọt rượu.

Cô không biết mình để chiếc tuốc nơ vít rượu ở đâu rồi nữa, Lục Phù Diệp chỉ nhớ chắc là để trong ngăn kéo nào đó rồi.

Cô kéo mấy ngăn kéo ra thì thấy có một ngăn kéo nữaphía dưới, vừa kéo ra thì thấy bên trong chứa đầy giấy, Lục Phù Diệp có chút bối rối vì cô chưa bao giờ để tài liệu bằng giấy vào ngăn kéo.

Ngay lúc cô chuẩn bị lật tờ giấy xem bên trên viết gì thì chiếc tuốc nơ vít rượu vang đỏ đặt ở khoảng trống bên cạnh bị rơi ra, Lục Phù Diệp vô thức đưa tay nhặt lên.

Ngăn kéo đã đóng lại, chiếc tuốc nơ vít rượu mà cô đang tìm cũng tìm thấy, cô do dự một giây, vẫn là đứng dậy đi ăn đi ăn cơm trước.

Chắc là tài liệu từ hai năm trước trong lúc chuyển nhà nên tiện tay nhét vào nhỉ.

Rượu vang đỏ không hợp với lẩu nấm gà, nhưng đồ ăn là để thưởng thức, dù dùng dụng cụ nào để ăn hay dùng phương pháp nào để ăn thì tâm trạng của người ăn mới là thứ quan trọng nhất.

Một bữa cơm thôi mà Lục Phù Diệp ăn từ chiều đếnchập chờn tối, cô ăn nửa con gà và hết cả một bàn rau tươi, uống gần hết một chai rượu vang đỏ.

Lúc này, Lục Phù Diệp vẫn còn tỉnh táo, miễn cưỡng xem như hơi xỉn, cô đứng dậy dọn dẹp lau bàn sạch sẽ, rồi làm ổ trên chiếc ghế sofa mềm mại.

Loa vẫn đang phát nhạc, âm thanh nhẹ nhàng du dương, nhưng cô đã cuộn tròn và chìm vào giấc ngủ sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play