“Biến, biến mất rồi….

” Vân Nương ôm chặt hai đứa nhỏ trong lòng, lại bắt đầu run lên.

Hai đứa nhỏ chưa từng được ăn no tới vậy, càng đừng nói đến được ăn thịt thỏa thích như thế, sau khi vui vẻ đủ rồi thì bắt đầu buồn ngủ, đang dựa vào mẹ, buồn ngủ đến không mở nổi mắt.

“Sẽ, sẽ không có chuyện gì chứ?” Mặt Vân Nương lộ rõ vẻ bất an, cúi thấp đầu nhìn hai đứa con, vô cùng căng thẳng.

“Đó là tiên nhân! Có thể có chuyện gì chứ!” Biết tính con dâu dịu dàng nhưng lại hơi nhát gan nghĩ nhiều, từ trước đến nay mẹ Lý Phúc vẫn luôn dịu dàng niềm nở với cô ấy, nhưng lần này ngữ khí lại mang chút nghiêm khắc quở trách nói, “vừa nhận ơn đức của tiên nhân, sao có thể nói như vậy được?”

Gương mặt của Vân Nương đỏ lên, cúi thấp đầu ôm chặt con.

Mẹ già biết cô ấy cũng là lo cho con nên không nói gì thêm nữa, chỉ dịu dàng tiếp tục an ủi: “Cả nhà chúng ta chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng, nếu tiên nhân là tiên tốt, chúng ta tất nhiên sẽ không có chuyện gì cả”.

Mẹ già sống đến từng tuổi này, phần lớn cuộc đời đềusống trong khó khăn, lại sinh sống ngay cạnh đô thành, không biết đã gặp qua bao nhiêu loại người, tuy không thể nháy mắt là phân biệt được người tốt hay xấu, nhưng đại khái vẫn nhìn ra được ai tốt ai xấu.

Lần đầu tiên nhìn thấy vị tiên nhân này, mẹ già liền chắc chắn cô không phải tiên ác! Khí chất điềm tĩnh lãnh đạm đó, ánh mắt ngay thẳng thuần khiết đó, là bằng chứng chắc chắn nhất chứng minh tiên nhân sống trong hoàn cảnh đầy đủ sung túc.

Đại Ung này mới chân nam đá chân chiêu đứng dậy, đã chiến tranh loạn lạc hơn 30 năm rồi, trừ người Hồ đứng ngoài cuộc ra, đất đai khắp Trung Nguyên gần như đã bị quân doanh đạp qua một lượt hết rồi.

Trừ những môn phái trong giang hồ biết võ nghệ ra, mẹ già không tin trên đời này còn có người bình thườngmà không chịu ảnh hưởng chút nào từ chiến tranh.

Nếu trên thế gian có nơi như vậy thì chắc chắn là Tiên giới.

Lý Phúc không biết suy nghĩ của mẹ, tận mắt chứng kiến một trang viên rộng lớn cứ vậy mà biến mất ngay trước mắt, những chuyện ban nãy chỉ là một giấc mộng vậy.

Sự kích động này đối với một người bình thường như anh ta mà nói vẫn là hơi lớn.

Anh ta ngồi thừ người ra trên xe bò, lưỡng lự hỏi lại: “Vậy…vậy tại sao lại không thấy tiên nhân đâu nữa?”

Đừng thấy lúc trước gan anh ta lớn vậy, thực ra sự gan dạ lúc đó của anh đều là vì anh vẫn cho rằng “tiên nhân muốn mở quán”.

Trong mắt một tiểu thương nhỏ như anh ta, dù là một cửa hàng tráng lệ hay một trang viên cao tường đều đãnói rõ rằng tiên nhân muốn định cư ở đây.

Nếu đãmuốn ổn định lâu dài, vậy khả năng cao không phải là người xấu.

Nhưng ai mà ngờ được quán này là của một tiên nhân mở, tiên nhân có tiên pháp, tất nhiên muốn mở quán thì chỉ cần thi triển pháp thuật, không muốn mở nữa thì thu hồi pháp thuật….

nói không chừng những thứ ban nãy họ nhìn thấy đều là do tiên pháp biến ra!

Cha già với cảm giác tồn tại cực thấp ngồi bên cạnh lại giống y chang mẹ già ban nãy, giơ tay ra đánh vào gáy Lý Phúc một cái khiến anh ta loạng choạng.

Cha già trầm giọng dạy dỗ: “Tiên nhân phiêu dật không định, như vậy mới bình thường!”

“Nhưng con thấy bố trí trong quán không giống như ‘phiêu dật không định’”.

Lý Phúc cũng quen bị cha mẹ đánh vào sau gáy rồi, chỉ đưa tay ra sờ sờ, nhỏ giọng cãi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play