Vị tổng giám đốc trẻ tuổi bị bỏ lại, anh ta cảm thấy rất khó hiểu, không nhịn được gọi vị phu nhân không có chút hình tượng đang chạy về phía trước: “Bác à, bác quen cô gái đó sao?”

Mẹ Chu không để ý tới vị tổng giám đốc trẻ tuổi đằng sau, bà ấy lập tức chạy vọt vào đám người.

Thế mà lại có người dám ức hiếp con dâu tương lai của bà trước mặt bà ư, xem bà chết rồi à?

Bên Hứa Thiện Ý, vì giọng nói kích động của mẹ Chu mà tất cả mọi người đều không dám động đậy, sau đó tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Nhất là quản lý Phạm, sau khi ông ta quay đầu lại và phát hiện là tổng giám đốc nhà mình và bác của ngài ấy đến đây, quản lý Phạm lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo, ông ta dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn về phía tổng giám đốc đứng phía sau: “Xin chào tổng giám đốc, làm phiền ngài rồi, chỗ này của tôi đã xử lý một tên trộm, sắp giải quyết xong rồi ạ.”

Vị tổng giám đốc trẻ tuổi nhíu mày không để ý tới quản lý Phạm, mà nhìn về phía bác mình đi tới.

Lúc này, quản lý Phạm mới nhìn thấy rõ, cô gái mà ông ta định ức hiếp khi nãy lại nhận được sự ưu ái của bác của tổng giám đốc, không chừng bọn họ quen biết nhau, đột nhiên quản lý Phạm cảm thấy lo lắng và sợ hãi.

Bạch Vi Vi cũng không ngốc, cô ta thấy quản lý Phạm gọi người đàn ông vừa xuất hiện và tổng giám đốc, mà vị tổng giám đốc này lại tôn kính gọi vị phu nhân kia là bác, vậy người bác vừa kích động chạy tới gặp cô gái mà cô ta vừa định bạt nạt, lúc này Bạch Vi Vi lập tức hoảng tới mức cả người run rẩy.

,

Mẹ Chu chạy vào đám người thì nhanh chóng đi tới trước mặt Hứa Thiện Ý.

Sau khi tới trước mặt cô rồi, mẹ Chu mới phát hiện, cô bé này rất không ăn ảnh, trước kia trong ảnh chụp, bà đã cảm thấy cô bé này đẹp rồi, không ngờ người thật còn đẹp hơn.

Hơn nữa vừa rồi cô không hề kiêu căng hay nịnh nọt, dáng vẻ bình tĩnh đối mặt với chuyện bị vấy bẩn, quả thật khiến mẹ Chu thích chết đi được.

Quả nhiên con bà không thích sai người, bà cũng thích cô bé này.

Mẹ Chu kích động vươn tay bắt lấy cánh tay của Hứa Thiện Ý: “Cô bé, vừa rồi có doạ đến con không? Con đừng sợ, có dì ở đây, dì sẽ không để bọn họ ức hiếp đổ oan cho con.”

Hứa Thiện Ý rất mù mịt, cô cứng đờ nhìn người phụ nữ nhiệt tình trước mặt, có chút khó hiểu: “Dì à, dì biết con sao?”

Mẹ Chu kích động tới nỗi suýt nói ra, con chính là con dâu của mẹ, sao mẹ có thể không biết con chứ.

Nhưng dù sao bà cũng là người lớn, cũng từng gặp qua trường hợp này, nên bà nhanh chóng bình tĩnh lại, rõ ràng bà không thể nói như vậy.

Dù sao căn cứ theo sự hiểu biết của bà, con trai bà vẫn chưa theo đuổi được cô gái nhỏ này, mà cô ấy vẫn còn nhỉ, nếu bà nói như vậy thì sẽ doạ sợ cô.

Cho nên mẹ Chu nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, tạm thời bịa lời nói dối: “Không biết không biết, nhưng dì vừa thấy đã biết con bị đổ oan, dì cũng rất thích cô bé như con. Hơn nữa, đây là công ty của cháu trai dì mở, dì cũng có cổ phần trong này, đương nhiên dì không thể nhìn thấy mấy cảnh ức hiếp người khác hay đổ oan cho người ta xảy ra trong công ty được.”

Mẹ Chu dứt lời, lập tức dặn dò cháu mình, cũng chính là vị tổng giám đốc trẻ tuổi cao ráo đẹp trai kia, nói với anh ta: “Trước tiên bác sẽ dẫn theo cô bé này, con cho người điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc những con chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà ức hiếp người khác!”

Vị tổng giám đốc trẻ tuổi đứng phía sau nghe vậy thì vẻ mặt vốn đã nghiêm nghị, lại càng suy tư hơn.

Không ngờ, bác của anh ta lại nói ra những lời thô tục như vậy, còn dùng nó để mắng người.

Anh ta nhìn cô gái xinh đẹp được bác bảo vệ sau lưng, không nhịn được mà suy đoán, cô gái nhỏ này nhất định có quan hệ gì đó với bác, nhưng chắc chắn không phải quan hệ thân thích, nếu không thì không thể nào mà anh ta không biết.

Mẹ Chu thấy cháu mình đang quan sát Hứa Thiện Ý, bà ấy sốt ruột, bất mãn nói: “Nhìn cái gì thế? Doạ đến con gái người ta thì sao. Trong công ty con nhiều người như vậy mà không đủ người cho con nhìn à?”

Đây là cô gái mà con trai bà thích, tuyệt đối không thể để cháu trai bà nhìn trúng.

Vị tổng giám đốc trẻ tuổi thu hồi tầm mắt, làm ra biểu cảm đầu hàng: “Vâng, con không nhìn.”

Chẳng qua anh chỉ có chút tò mò thôi, cũng không phải muốn ăn cô gái này.

Sau đó, vị tổng giám đốc trẻ tuổi dặn dò trợ lý phía sau: “Lập tức điều tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi đã rõ thì báo lại với tôi.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Trợ lý lập tức gật đầu, sau đó tiến tới trước mặt người quản lý, vô cảm ra lệnh: “Ông đi theo tôi.”

Kế đó, cả Bạch Vi Vi và trợ lý của cô ta cũng bị dẫn đi.

Bạch Vi Vi vẫn muốn tiếp tục chờ casting nên vội vàng từ chối: “Tôi còn phải casting, tôi cũng là người bị hại, tôi không thể đi được.”

Nghe vậy, mẹ Chu bên cạnh nhanh chóng đi tới, bà ấy nhìn Bạch Vi Vi, cười như không cười hỏi: “Cô muốn casting vai nữ chính của quảng cáo đồ uống hôm nay à?”

Bạch Vi Vi lập tức gật đầu, sau đó mong chờ nhìn về phía mẹ Chu, vừa rồi cô ta đã nghe được, hình như mẹ Chu này là bác của vị tổng giám đốc Tinh Thần kia, cho nên thái độ của cô ta đối với người bác của tổng giám đốc cực kỳ tốt.

Trong nháy mắt sắc mặt mẹ Chu trở nên nghiêm túc, bà ấy lạnh lùng nói: “Vậy thì cô có thể đi rồi, nữ chính của quảng cáo đồ uống hôm nay sẽ do tôi chọn, đồ uống là do tôi nghiên cứu phát triển, tôi cảm thấy cô không phù hợp với quảng cáo của tôi!”

Sau khi mẹ Chu nói xong thì lập tức kéo tay Hứa Thiện Ý, trực tiếp đẩy cánh cửa bên cạnh rồi đi vào trong.

Vị tổng giám đốc trẻ tuổi tên Tịch Mặc, cũng chính là cháu của mẹ Chu, anh ta cũng lập tức theo sau.

Mấy nhân viên phía sau cũng đi vào theo họ, rồi trực tiếp đóng cửa phòng lại.

Ngoài cửa, trên hành lang, trong nháy mắt chỉ còn lại mười mấy người phụ nữ đang xem trò, cùng với Bạch Vi Vi đang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và cô trợ lý ngu ngốc của cô ta.

Trợ lý của Tịch Mặc gọi quản lý Phạm, còn gọi thêm mấy bảo vệ tới đây, nhanh chóng lôi Bạch Vi Vi và trợ lý cô ta ra ngoài.

Bạch Vi Vi hồn bay phách lạc đi theo bọn họ, đi được một đoạn, cô ta vừa tức vừa hận, đột nhiên còn có chút hối hận.

Nếu cô ta sớm biết cô gái vừa rồi có quen biết với lãnh đạo cấp cao ở công ty Tinh Thần, thì có đánh chết cô ta cũng không dám ức hiếp cô gái đó.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, cô ta chỉ có thể vội vàng gọi điện cho kim chủ của mình.

Nhưng sau khi kim chủ biết được cô ta đắc tội với lãnh đạo cấp cao của Tinh Thần thì kim chủ lập tức đưa số điện thoại của cô ta vào danh sách đen, kêu cô ta cút đi thật xa, sau này đừng liên hệ với ông ta nữa.

,

Bên kia.

Sau khi Hứa Thiện Ý được mẹ Chu kéo vào trong phòng, vẫn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy mấy nhân viên bên trong và một người đàn ông trung niên có bộ râu rậm nhanh chóng đứng dậy, sau đó cười chào hỏi mẹ Chu và Tịch Mặc.

Chờ họ chào hỏi xong, Hứa Thiện Ý nghĩ mình không còn việc gì nữa, nên định lên tiếng bảo người dì nhiệt tình này buông ta cô ta.

Nhưng mẹ Chu bỗng đẩy cô lên trước một chút, sau đó cười nói với người đàn ông để râu rậm kia: “Đạo diễn Trương, nếu vẫn chưa có người làm ông hài lòng, vậy để cô ấy thử xem sao, tôi rất thích cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy hoàn toàn có thể đảm nhận vai nữ chính lần này.”

Mẹ Chu có một công ty riêng, còn có vài công xưởng, bà ấy chuyên nghiên cứu thức uống, mỗi lần nghiên cứu ra được món mới, cần quảng bá thì bà ấy đều tới công ty giải trí của cháu mình để tìm người chụp quảng cáo.

Mỗi lần như vậy, sau khi đạo diễn chọn người xong, bà ấy đều sẽ kiểm định lại.

Hôm nay bà ấy tới đây cũng là vì để kiểm định.

Không ngờ lại gặp cô gái mà con trai nhà bà thích.

Vừa rồi bắt gặp, hình như cô gái nhỏ ấy đang chuẩn bị casting cho vai nữ chính này, hơn nữa quả thật cô rất phù hợp với vai diễn lần này, đương nhiên mẹ Chu muốn đưa cơ hội này cho con dâu tương lai của mình.

Đạo diễn Trương phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh, ông ấy nhìn kỹ cô bé này, khí chất không tồi, ngoại hình xinh đẹp, dáng người cũng khá chuẩn, chỉ là không biết lúc diễn xuất có phải là một cái bình hoa hay không.

Chính Hứa Thiện Ý cũng khiếp sợ, cô khó tin nhìn người dì không quen biết bên cạnh: “D..dì à, dì nghiêm túc ạ?”

Không biết vì sao, Hứa Thiện Ý luôn cảm thấy người dì vừa gặp mặt một lần này nhiệt tình với cô một cách lạ lùng nhưng không hề có ác ý, nhưng mà, Hứa Thiện Ý có chút thụ sủng nhược kinh *. Cô cũng biết rõ không có công lao gì thì không thể nhận thưởng, cô cũng chưa làm gì cả mà người dì này lại đột nhiên đối xử tốt với cô đến khó hiểu như vậy, cô không thấy vui mà chỉ cảm thấy có chút kinh sợ, không dám nhận lấy một cách dễ dàng.

“Đương nhiên là nghiêm túc.” Mẹ Chu vô cùng hưng phấn: “Con đừng sợ đừng lo lắng gì cả, con xem, tổng giám đốc của Tinh Thần chúng ta cũng ở trong này, dì còn có thể lừa con sao?”

Mẹ Chu nói xong, còn kéo cháu trai tổng giám đốc tầm hơn 20 tuổi trông vô cùng uy nghiêm kia tới làm người bảo đảm.

Tịch Mặc.

Lần đầu tiên thấy bác của mình như vậy, anh ta đã đại khái đoán ra được gì đó, anh ta không hề muốn để ý tới người bác nhiệt tình thế này, nhưng lại sợ bác về nhà sẽ tố cáo với ông nội anh ta, đến lúc đó người gặp phiền toái chính là anh ta.

Mọi người đều biết, nhà họ Tịch chỉ có bác là con gái, ai ai cũng cưng chiều bà ấy, bao gồm cả nhà họ Chu, ai cũng không dám khiến bà ấy không vui.

Tịch Mặc đành đi tới trước mặt Hứa Thiện Ý, nét mặt không hề thay đổi nói: “Tôi là Tịch Mặc, tổng giám đốc của giải trí Tinh Thần, cô yêu tâm, bác tôi chỉ coi trọng khí chất của cô, cảm thấy cô phù hợp với chụp ảnh quảng cáo, chúng ta sẽ ký một bản thoả thuận, sẽ không lừa gạt hay hãm hại cô. Sau khi thoả thuận xong, cô có thể cầm về kiếm luật sư để xem xem còn vấn đề gì không, nếu không còn vấn đề gì thì mới ký vào.”

Mẹ Chu đứng bên cạnh gật đầu hùa theo: “Đúng đúng đúng.”

Đạo diễn Trương sờ mũi, dường như ông ấy cũng chưa nói sẽ chọn cô gái này, sao cả chị Tịch và cháu chị ấy đều đã bàn tới thoả thuận rồi?

Chẳng qua thôi bỏ đi, quảng cáo là cửa người ta, người quăng tiền cũng là người ta, mỗi lần người cuối cùng ông ta tìm được để quay chụp đều phải cần chị Tịch kiểm định lại, người ta muốn chọn ai thì chọn người đó.

Mục đích của Hứa Thiện Ý đến Tinh Thần, chính là để kiếm tiền.

Nghe được tổng giám đốc của Tinh Thần nói vậy, cô không còn do dự nữa mà đồng ý với họ.

Vì thế, cuối cùng đạo diễn Trương cũng mở miệng, nói là kêu Hứa Thiện Ý casting trước một chút để ông ấy xem thử Hứa Thiện Ý có tiềm lực thế nào.

Nói ngắn gọn chính là xem cô có năng lực diễn xuất hay không.

Tuy lần này là chụp ảnh quảng cáo, nhưng vẫn cần có năng lực diễn xuất.

Mẹ Chu và Tịch Mặc liếc nhìn nhau một cái, mẹ Chu lo rằng cô con dâu tương lai của mình không biết diễn xuất, có chút không sẵn lòng, bà ấy sợ rằng lỡ lát nữa Hứa Thiện Ý không diễn được, sau đó cô bé xấu hổ thì sao đây.

Nhưng Tịch Mặc là một thương nhân, lần này anh không nghe lời bác mình mà trực tiếp gật đầu đồng ý với đạo diễn Trương.

Vì thế, đạo diễn Trương cùng mẹ Chu và Tịch Mặc đều ngồi ở ghế phía dưới để nhìn, Hứa Thiện Ý đứng trên sân khấu, chuẩn bị nghe theo chỉ thị diễn xuất của đạo diễn.

Vẫn chưa bắt đầu, mẹ Chu ngồi bên dưới phấn khích cổ vũ Hứa Thiện Ý: “Tiểu Thiện cố lên, con nhất định có thể làm được, dì thấy con rất có triển vọng!”

Nhân viên xung quanh đều hâm mộ nhìn về phía Hứa Thiện Ý, trước kia bọn họ thường xuyên nhìn thấy bác của tổng giám đốc đến công ty, nhưng chưa từng thấy vẻ nhiệt tình này của bà ấy.

Đạo diễn Trương có chút nghi ngờ bởi sự nhiệt tình của mẹ Chu, ông ấy không nhịn được nhỏ giọng hỏi mẹ Chu: “Chị Tịch, cô gái này có phải là thân thích của chị không?”

Mẹ Chu cười roi rói: “Tạm thời vẫn chưa phải.”

Chẳng qua, rất nhanh sẽ là vậy thôi, sau này không phải là thân thích mà chính là người thân.

Tịch Mặc thấy dáng vẻ nhiệt tình của bác, anh ta có chút đau đầu, không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: “Bác, bác nói nhỏ thôi, cũng bình tĩnh lại một chút, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến cô gái đó, cô ấy căng thẳng sẽ không biểu diễn tốt đâu.”

Mẹ Chu nghe vậy, lúc này mới dần yên tĩnh lại.

Sau đó, đạo diễn Trương bắt đầu ra chỉ đạo của Hứa Thiện Ý, kêu cô dựa theo lời ông ấy nói để diễn xuất.

Hứa Thiện Ý chưa từng học qua diễn xuất nhưng từ khi xuyên vào thế giới này, cô vẫn luôn đóng vai nguyên chủ, cô hiểu một số cảm giác khi giả làm người khác, vì vậy cô bắt đầu cân nhắc lại bản thân và diễn xuất.

Vốn dĩ đạo diễn Trương không hề xem trọng cô, dù sao cô cũng được nhét vào nhờ mối quan hệ.

Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ này không những xinh đẹp mà khí chất cũng rất tốt, lúc diễn xuất, mặc dù hơi non nhưng vẫn có chút thiên bẩm.

Mẹ Chu cũng không nhịn được mà lấy điện thoại ra, lén chụp tấm ảnh Hứa Thiện Ý đang diễn xuất.

Sau khi chụp xong, bà không thể kìm lòng mà lập tức gửi cho con trai mình, hơn nữa còn đắc ý nói: “Nhóc thối, con đoán xem mẹ gặp được cô gái này ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play