Chu Cận tức giận: “Con không ức hiếp cô ấy.”

Mẹ Chu hừ một tiếng, kêu anh chờ đó rồi cúp máy.

Chu Cận cũng phục rồi, anh cất điện thoại, lúc này mới cúi đầu, khoé môi lại lần nữa cong lên cười nhìn Hứa Thiện Ý: “Sao tôi có thể nỡ đè chết cậu chứ?”

Anh thương cô còn không kịp!

Hứa Thiện Ý cảm thấy, nhất định Chu Cận có bệnh tâm thần phân liệt.

Buổi sáng còn đối xử lạnh lùng như sương giá với cô, bây giờ lại nhiệt tình như ánh mặt trời.

Bị ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu của anh nhìn chằm chằm, cả người cô sợ hãi.

Cô bắt đầu giãy ra, châm chọc anh: “Bình thường cậu cũng thích ôm tất cả nữ sinh thế này à?”

Chu Cận vừa nghe được câu này, không phải chứ. Đây vốn dĩ không phải là sự thật, sao Hứa Thiện Ý có thể hiểu lầm anh như vậy? Anh cũng không làm gì cả, sao cô lại liên tưởng ra nhiều thứ vậy chứ?

Anh sốt ruột, càng ôm chặt cô: “Tôi lớn từng này rồi, cũng chưa từng ôm nữ sinh nào cả, cậu nghĩ bậy bạ gì thế?”

“Vậy bạn gái cậu thì sao?” Hứa Thiện Ý đột nhiên nhớ ra, lần trước anh đã dẫn một em gái đáng yêu đến công viên trò chơi.

Bởi vì nhớ đến em gái đó, cô nhìn lại chính mình đang bị Chu Cận ôm trong lòng không thể động đậy được, Hứa Thiện Ý cảm thấy vô cùng có lỗi với cô em gái đó.

“Bạn gái?” Vẻ mặt Chu Cận khó hiểu: “Ai nói tôi có bạn gái?”

“Là lần trước đó, ở công viên trò chơi.” Hứa Thiện Ý dùng sức đẩy anh ra: “Nếu cậu đã có bạn gái thì đừng trêu chọc cô gái khác nữa, cậu làm vậy mà không thấy có lỗi với bạn gái cậu sao? Cậu không biết rằng cậu rất cặn bã sao?”

Nói xong lời này, Hứa Thiện Ý xoay người chạy tới ven đường, giơ tay đón taxi.

Chu Cận đứng ngây người vài giây mới chợt phản ứng lại với những lời Hứa Thiện Ý vừa nói.

Anh nhớ tới em họ của mình.

Người mà Hứa Thiện Ý nói tới, cái người gọi là bạn gái của anh, thật ra chính là em họ của anh.

Thì ra không chỉ anh hiểu lầm Hứa Thiện Ý và anh họ của cô, mà cô cũng hiểu lầm anh và em họ của anh.

Chu Cận nhanh chóng đuổi theo, bắt lấy cổ tay Hứa Thiện Ý.

Hiện tại bên này không có chiếc taxi nào, Hứa Thiện Ý cũng chưa gọi được xe.

Đột nhiên cổ tay cô bị ai đó nắm lấy, đầu tiên cô cảm thấy hoảng loạn, sau khi quay đầu lại phát hiện là Chu Cận, thì cô lại càng tức giận: “Cậu còn muốn làm gì?”

Cô vừa chất vấn vừa dùng tay kia gỡ ngón tay anh ra.

Chu Cận nhìn cô, bên môi cong lên một nụ cười: “Cô gái đó là em họ của tôi, bây giờ tôi cũng không có bạn gái.”

Hứa Thiện Ý cứng đờ, cô không ngờ Chu Cận sẽ chạy tới đây giải thích với mình, hơn nữa quan trọng là, cô lại hiểu lầm anh, cô gái trước kia ở công viên trò chơi mà cô nhìn thấy đi chung với anh, lại chính là em họ của anh.

Biểu cảm cô cứng ngắc, đột nhiên trong một lúc không biết nên nói gì mới phải.

Đương nhiên cô cũng quên mất việc phải tách tay anh ra, đành để anh tuỳ ý nắm chặt cổ tay mình.

,

Cuối cùng, là Chu Cận đưa cô về nhà.

Căn bản Hứa Thiện Ý không từ chối được, phải nói là đối với Chu Cận, sự từ chối của cô căn bản là vô ích.

Chẳng qua, anh vẫn biết xem sắc mặt người khác, sau khi đưa cô về nhà, thấy cô thật sự không muốn nhìn thấy mình, anh cũng chẳng nán lại quá lâu mà nhanh chóng rời đi.

Khi Chu Cận đi rồi, Hứa Thiện Ý biết hôm nay cha sẽ tăng ca ở công ty, buổi tối không về nên cô khoá trái cửa, sau đó tắm rửa một lượt rồi vội vàng lên giường đắp chăn kín mít.

Nhưng không biết vì sao, cô không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong đầu cứ liên tục hiện lên những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.

Cuối cùng cô cũng không bị đánh bởi mấy nữ sinh kia, trước mắt sự đe dọa đến cái chết của nguyên tác đã không còn liên quan đến cô nữa. Mà nam chính trong nguyên tác Lục Tử Hạo và nữ chính Bạch Tú Nhi, dường như những chuyện họ trải qua sau này cũng không dính dáng gì đến cô.

Vai diễn này của cô, trong nguyên tác đã chết ngay từ đầu, sau đó lại được lên sàn, là vì mấy nữ sinh kia bị cảnh sát bắt đi, lúc lên toà án mới nhắc tới cô, với lại thỉnh thoảng ở những cảnh sau sẽ có người nhớ đến chuyện năm đó, mới nhắc đến tên cô.

Mà những người nhắc đến cô, hoàn toàn là vì cô là bạn cùng bàn với nam phụ Chu Cận trong nguyên tác, dù sao trong nhiều năm Chu Cận đi học như vậy, cô là nữ sinh đầu tiên ngồi cùng bàn với anh, còn có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại phải chết rất thê thảm.

Trong nguyên tác, dường như còn mơ hồ nói rằng, sau khi cô chết, còn có rất nhiều người, bao gồm cả nữ chính gốc, đều ganh tị hâm mộ cô, bởi vì tên cô, luôn dính liền với Chu Cận, giống như cả đời đều không thể tách ra.

Hứa Thiện Ý nghĩ vậy, càng không ngủ được.

Bây giờ cô không phải chết, hơn nữa cô phát hiện dường như Chu Cận có chút thích cô, mối quan hệ sau này giữa cô và Chu Cận, e là cắt không đứt chỉnh vẫn loạn.

Trước kia cô cứ lo sợ rằng mình sẽ bị đánh chết, trong lòng chỉ có duy nhất một việc là phải cẩn thận, đừng để bị đánh chết giống trong nguyên tác.

Cô đã phớt lờ rất nhiều chuyện, chẳng hạn như tình cảm Chu Cận đối với cô.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cô có chút căng thẳng, cũng có chút sợ hãi, lại còn không biết làm thế nào.

Nghĩ đến Chu Cận có thể thích cô, đầu óc Hứa Thiện Ý bắt đầu không nhịn được mà suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng rất nhanh, cô đột nhiên trở người ngồi dậy, nhớ đến chuyện trong khoảng thời gian này, gần đây sự lạnh lùng của Chu Cận đối với cô, và sự nhiệt tình khó đoán của anh, khiến ánh mắt cô trở nên lãnh đạm.

Rõ ràng cô chẳng muốn nghĩ gì tới anh.

Cô cảm thấy mình không cẩn thiết phải nghĩ tới anh, anh là loại người hai lòng không để người ta nhìn ra được tâm tư bên trong, cũng không đáng tin mà còn có chút đáng sợ. Anh không hợp với cô, cô vẫn không nên nghĩ tiếp nữa.

,

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thiện Ý tỉnh dậy, phát hiện cha vẫn chưa về.

Cô gọi điện thoại cho cha Hứa, sau khi biết ông vẫn còn bận rộn công việc, mặc dù trong lòng cô cũng khá lo lắng và đau lòng, nhưng bây giờ cha đang rất bận, cô đành dặn cha phải nghỉ ngơi đúng giờ, rồi vội vàng tới trường.

Nào ngờ vừa mới ra cổng tiểu khu, cô đã bị ai đó chặn lại.

Cô kinh ngạc dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Chu Cận đang ngồi trên mô tô, khoé môi hơi cong lên, nhìn cô ngoắc tay: “Tới đây, tôi chở cậu!”

Hứa Thiện Ý định mở miệng từ chối, nhưng dường như Chu Cận đã đoán trước được, anh nhanh chóng xuống xe, cầm lấy chiếc nón bảo hiểm trước kia cô từng đội, ngay lúc Hứa Thiện Ý chưa kịp phản ứng thì trực tiếp đội vào cho cô.

Sau khi gài nón xong, anh cúi người bế cô lên, nhanh chóng thả cô lên mô tô.

Hứa Thiện Ý nhớ tới sự lạnh lùng gần đây của anh, lạnh giọng nói: “Tôi chưa nói muốn cậu chở tôi đi…”

Chu Cận nhanh chóng leo lên mô tô, quay đầu nhìn cô: “Cậu nói hay không thì kết quả đều như nhau!”

Dứt lời, anh vội dặn cô một tiếng, kêu cô ôm chặt eo mình rồi lập tức khởi động xe.

Trong chớp mắt, chiếc mô tô đã phóng nhanh đi.

Hứa Thiện Ý bị doạ tới nỗi vô thức ôm chặt thắt lưng anh, vô cùng căng thẳng.

Chu Cận không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng thêm sáng rực.

,

10 phút sau, mô tô đã dừng lại trong trường.

Dưới ánh nhìn của những người xung quanh, Hứa Thiện Ý cúi đầu, vội vàng chạy vào lớp học, bỏ lại Chu Cận phía sau.

Thấy cô hoảng hốt bỏ chạy, vốn dĩ Chu Cận có chút không vui, nhưng sau khi phát hiện ánh mắt những người xung quanh đều vô cùng hóng hớt, anh nhíu mày liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Lập tức, những ánh mắt hóng chuyện đã biến mất hết, không còn ai dám nhìn về phía anh.

Lúc này ánh mắt Chu Cận mới nhìn về phía cách đó không xa, thấy cô gái đang vội vàng bỏ trốn.

Chạy trốn nhanh nhỉ!

Nụ cười ngay khoé môi mà chính anh cũng không biết, nhanh chóng đi về phía lớp học.

Khi sắp đến cửa lớp học, anh đang định bước vào thì bên trong có một người lao ra, vẻ mặt hớn hở chặn anh lại hỏi: “A Cận, gặp chuyện vui gì à?”

Mấy hôm trước, Chu Cận luôn bày ra dáng vẻ nổi quạu, Lục Viên cho rằng Chu Cận sẽ luôn giữ cảm xúc như vậy.

Không ngờ, hôm nay lại nhìn thấy Chu Cận mặt mày rạng rỡ thế này.

Ánh mắt Chu Cận lướt nhanh vào trong lớp học, thấy Hứa Thiện Ý đang cúi đầu đọc sách, tâm trạng anh rất tốt.

Anh vẫn đứng ngay hành lang, lười nhác trả lời Lục Viên: “Vừa làm rõ một việc, phát hiện là do tôi tự hiểu lầm.”

Lục Viên nghe vậy, ban đầu có chút không hiểu, nhưng nhớ tới dáng vẻ vừa rồi Chu Cận nhìn Hứa Thiện Ý, cùng với câu nói này thì rõ ràng là đang nói đến Hứa Thiện Ý, cậu ấy không nhịn được tò mò: “Có liên quan đến bạn học Hứa à? Cậu hiểu lầm cậu ấy cái gì? Trước kia cậu tức giận như vậy là vì hiểu lầm cậu ấy?”

Nếu việc này bị người khác nhắc đến thì chắc chắn Chu Cận sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng đối mặt với Lục Viên, thật ra Chu Cận cũng không có cảm giác gì.

Anh gật đầu, xem như thừa nhận.

Lục Viên vô cùng hiếu kỳ: “Vậy cậu hiểu lầm cậu ấy cái gì?”

Chu Cận tạm dừng một chút, anh chưa nói lý do với Lục Viên, suy cho cùng, nếu nói ra chuyện này thì vẫn khá tổn hại đến thanh danh của anh, anh cảm thấy rất mất mặt. Dù sao sự việc rõ ràng như vậy mà anh lại hiểu lầm người ta, cho dù là ai nghe thấy thì đều cảm thấy mấy ngày nay anh đúng là làm chuyện ngu ngốc!

Anh vỗ nhẹ vai Lục Viên: “Từ khi nào cậu lại hóng chuyện như vậy hả?”

Lục Viên nghe vậy thì cười khà khà, thấy A Cận thế này, cậu ấy đã biết không thể hỏi được lý do, chẳng qua, cậu ấy cũng không định hỏi nhiều, nếu A Cận đã không muốn nói thì cậu ấy hỏi cũng vô ích.

Trong lúc cười nói, hai người chuẩn bị vào lớp học.

Nhưng trên hành lang phía trước, có một thiếu niên cao ráo khoẻ khoắn chạy nhanh tới, Lục Viên nhìn thấy đối phương, lập tức không nhịn được mà nghi hoặc: “Ể, tôi nhớ đó là anh họ lớp 12 của bạn học Hứa, anh ấy chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ là tìm bạn học Hứa sao?”

Cậu ấy vừa dứt lời, Chu Cận lập tức quay đầu nhìn ra sau, quả nhiên anh thấy Lục Tân Hồng đang chạy nhanh về phía này.

Trong đầu Chu Cận chợt loé lên gì đó, đột nhiên anh phát hiện, hình như Lục Viên đã biết chuyện Lục Tân Hồng là anh họ của Hứa Thiện Ý từ lâu rồi.

Anh không nhịn được mà hỏi: “Bánh Trôi, cậu biết anh ta là anh họ của Hứa Thiện Ý từ khi nào?”

Lục Viên trả lời theo bản năng: “Là cái hôm ở chợ đêm, lúc đó mọi người đều đã biết rồi mà.”

Sắc mặt Chu Cận, trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

Mọi người ai cũng đã sớm biết Lục Tân Hồng là anh họ của Hứa Thiện Ý, còn anh thì cứ mù tịt không biết gì.

,

Vài giây sau, Lục Tân Hồng chạy tới trước mặt Chu Cận và Lục Viên.

Nhìn thấy Lục Viên là người mà anh ta đã từng gặp ở chợ đêm trước đó, cùng với Chu Cận, người đã gặp ở bệnh viện hôm qua và được mẹ anh khen ngợi, Lục Tân Hồng dừng lại, chào hỏi bọn họ: “Chào buổi sáng nhé.”

Lục Viên không ngờ Lục Tân Hồng lại sẵn lòng chào hỏi cậu ấy nên lập tức tươi cười gật đầu.

Chu Cận và Lục Tân Hồng cao gần bằng nhau, nhưng Chu Cận cao hơn một chút, tuy anh vẫn còn là thiếu niên nhưng đã cao 185cm. Lúc này, anh đứng cản đường của Lục Tân Hồng, giọng điệu dường như chỉ là tiện hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

Lục Tân Hồng lập tức đưa một cái túi nhỏ trong tay: “Mẹ tôi lo rằng em họ không ăn gì nên kêu tôi mang bánh ngọt cho em ấy. Trước đây dì nhỏ cũng kêu em họ đưa rất nhiều đồ ăn cho tôi nên lần này đổi lại, tôi đưa cho em ấy.”

Trong đầu Chu Cận nhanh chóng hiện lên tấm ảnh trước kia anh từng thấy trong điện thoại của một bạn học khác.

Lúc đó, nhất định là Hứa Thiện Ý nghe lời mẹ cô đến đưa đồ ăn cho Lục Tân Hồng.

Anh lập tức vươn tay nhận lấy chiếc túi to trong tay Lục Tân Hồng, ngay lúc vẻ mặt Lục Tân Hồng đang gấp gáp muốn chất vấn thì Chu Cận bỏ lại một câu: “Tôi với Hứa Thiện Ý là bạn cùng bàn, tôi sẽ mang vào cho cậu ấy.”

Nói xong, anh đã bước vào lớp.

Sau khi trải qua lần gặp mặt hôm qua ở bệnh viện, Lục Tân Hồng đã rất tin tưởng Chu Cận, anh ta không phải học sinh trong lớp Hứa Thiện Ý nên cũng không tiện đi vào, thấy Chu Cận chủ động giúp đỡ, Lục Tân Hồng đứng bên ngoài nói câu cảm ơn, sau đó xoay người rời đi.

Lục Viên yên lặng nhìn một loạt cảnh tượng này, vốn dĩ cậu ấy đang có điều muốn nói, nhưng thấy mọi người đã đi hết, cũng sắp tới giờ vào tiết nên cậu ta đành sờ mũi rồi trở về lớp học.

,

Lúc Hứa Thiện Ý vừa vào trong trường thì phát hiện, vì cô ngồi trên mô tô của Chu Cận nên khiến rất nhiều người lén nhìn bọn họ, cô cảm thấy không thoải mái, sau khi tới lớp học thì lấy sách ra, làm bộ như đọc sách.

Đã đọc được một lúc nhưng cô cũng không đọc vào được chữ nào, trong đầu vẫn không ngừng tái hiện lại khung cảnh Chu Cận chủ động bế cô lên.

Cô càng nghĩ lại càng đỏ mặt.

Cô cảm thấy chính mình rất thiếu nghị lực, trước kia anh đối xử với cô lạnh lùng như vậy, giống như từ trước đến nay hai người chưa từng quen biết nhau.

Bây giờ anh đột nhiên nhiệt tình một cách khó hiểu như vậy, mà Hứa Thiện Ý đã bắt đầu không kiềm chế nổi sự thẹn thùng, rốt cuộc cô bị làm sao vậy chứ?

Lúc cô đang mải suy nghĩ tới mức nóng mặt, đột nhiên, quyển sách trước mặt cô bị ai đó giật lấy, giây tiếp theo, một phần bánh ngọt, một phần bánh bao và một ly sữa đậu nành được bày trước mặt cô.

Ghế bên cạnh bị kéo ra, thiếu niên ngồi xuống, anh cố ý tới gần cô, thấp giọng nói: “Bánh ngọt là anh họ cậu đưa, bánh bao và sữa đậu nành là tôi mua cho cậu, cậu chọn cái nào cũng như nhau!”

Hứa Thiện Ý nghe câu nhắc nhở của anh mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn sáng, bụng cô đã bắt đầu kêu.

Nhưng cô ngại ngùng và cũng không muốn ăn món Chu Cận đã mua, nên đưa tay với lấy phần bánh ngọt, sau khi lấy bánh, cô mở hộp ra, cầm chiếc bánh dâu tây lên cắn một miếng, hương vị khá ngon.

Hứa Thiện Ý không chú ý tới, vì cô không lấy bánh bao và sữa đậu nành bên cạnh nên sắc mặt của Chu Cận đã thay đổi.

Sau khi Hứa Thiện Ý ăn xong một miếng, đang định ăn tiếp miếng thứ hai.

Lúc này, trước mặt cô bỗng có một bàn tay thon dài vươn tới.

Thiếu niên không nói gì mà cướp lấy cái bánh ngọt trong tay cô, sau đó anh đẩy phần bánh bao và sữa đậu nành đến trước mặt cô.

Hứa Thiện Ý hơi sửng sốt.

Nhưng thiếu niên cướp bánh ngọt của cô vẫn tự làm theo ý mình, anh giành lấy bánh xong thì nhét vào trong miệng, nét mặt nghiêm túc nói: “Đột nhiên tôi muốn ăn bánh ngọt, cậu không phiền thì tôi cũng ăn rồi, tôi đền bù bánh bao và sữa đậu nành cho cậu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play