Liễu Vũ lái xe đi theo Trương Tịch Nhan, vẫn luôn đi theo tới nhà ga xe khách.

Cô đỗ xe xong, vẫn chưa thấy được bóng dáng Trương Tịch Nhan đâu, đành phải mua vé đi vào bên trong phòng chờ, vừa liếc mắt một cái đã thấy Trương Tịch Nhan giống hạc đứng giữa bầy gà. Nàng mặc một bộ đạo bào màu nguyệt bạch, trước người đặt một cái balo hành lý, thanh kiếm đặt nghiêng nghiêng trên balo. Nàng thanh thanh lãnh lãnh giống như ánh trăng sáng tỏ ban đêm, đứng bên trong đám người có thể nói là vô cùng dễ thấy. Trương Tịch Nhan tay cầm một bình giữ nhiệt, trong nháy mắt có chút giống như tiên nữ hạ phàm trần, có chút đáng yêu. Hỏa khí trong lòng Liễu Vũ đột nhiên tan đi kha khá, cô nghĩ thầm, lớn lên đẹp chính là chiếm tiện nghi của người khác, làm cho người ta muốn giận cũng giận không nổi.

Trương Tịch Nhan giống như có sở giác mà quay đầu lại, thấy Liễu Vũ đứng bên cạnh, cười như không cười nhìn mình. Nàng nghĩ thầm: "Bệnh tâm thần này sao lại theo tới nữa?"

Liễu Vũ đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan ngồi xuống, liếc thanh kiếm một cái, hỏi: "Cái đồ này sao chị có thể mang vào được vậy?"

Trương Tịch Nhan đóng nắp bình giữ nhiệt lại rồi nhét nó vào ngăn bên hông balo, nhẹ nhàng đáp một câu: "Hàng mỹ nghệ, mắc gì không cho mang vào."

Liễu Vũ nói: "Chị cho rằng mọi người đều mù hết chắc?"

Trương Tịch Nhan nhẹ giọng trả lời: "Kiếm trảm thi, pháp khí ngàn năm. Pháp khí và hàng mỹ nghệ khác nhau lớn nhất ở chỗ nó tự hình thành từ trường riêng, có chút pháp khí có từ trường quấy nhiễu đến sóng điện từ của máy kiểm tra an ninh khiến cho nó bị mất tín hiệu."

Liễu Vũ biết nhà Trương Tịch Nhan có nội tình thâm hậu, dùng chút thủ đoạn nhỏ để qua mặt kiểm tra an ninh thực bình thường. Nhưng Liễu Vũ đi theo tới đây cũng không phải vì cây kiếm này, cô hỏi Trương Tịch Nhan: "Tôi lại chọc chị lúc nào vậy?" Cô tức quá đi mà: "Tốt xấu gì tôi cũng là khách được chị mời về nhà, kết quả quay đầu lại liền đuổi tôi đi, còn là canh ngay lúc chị bệnh nặng hôn mê bất tỉnh nữa chứ. Tôi nhờ chú Nghĩa Sơn giúp tôi gọi điện thoại, không phải không ai bắt máy thì chính là ba chị hoặc bà nội ba bắt máy, lúc thì nói chưa tỉnh, lúc thì nói bế quan, lúc thì lại nói không ở nhà. Giờ cơm chiều mà chị cũng không ở nhà luôn ha." Cáo trạng, lên án, cần thiết phải nói ra hết, em nhỏ ủy khuất, em nhỏ không thể không nói. Cô nhớ lại khoảng thời gian lo lắng hãi hùng kia liền cảm thấy khó chịu không thôi.

Tầm mắt của Trương Tịch Nhan dừng trên người Liễu Vũ vài giây, mới khẽ thở dài, nói: "Tôi đưa sách cho cô, cô... Thôi, không cần thì không cần vậy."

Liễu Vũ nói: "Chị đây cũng cần mặt mũi có được không, bọn họ đuổi tôi đi, tôi nào có mặt mũi mà đi lấy sách của chị chứ."

Trương Tịch Nhan: "Tôi hôn mê một đoạn thời gian rất dài, tỉnh lại đã là lập đông. Trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, nên có lúc trời tối cũng không có ai ở nhà." Chuyện lớn nhất chính là đương gia đều đã thay đổi người khác.

Liễu Vũ đại nhân đại lượng tỏ vẻ: "Thôi được rồi, tha thứ cho chị."

Trương Tịch Nhan quay sang, lạnh giọng hỏi Liễu Vũ: "Cô có phải bị ngốc hay không vậy? Có một số người chỉ vì một quyển công pháp thôi là đã làm ra chuyện khi sư diệt tổ..." Nàng nói tới đây bỗng nhiên nhớ tới bản thân mình vì mấy quyển sách mà dựng lão tổ tông từ trong quan tài dậy rồi trảm đầu, nháy mắt cảm thấy bản thân cũng chính là loại người này, sắc mặt tức khắc có chút mất tự nhiên, ngừng lại hai giây mới nói tiếp: "Trong đó có một quyển sách lão tổ tông ôm trong ngực, chính là vị xác chết vùng dậy bị tôi trảm đầu."

Biểu tình của Liễu Vũ tức khắc biến thành: "Cái đệt". Có phải mình vừa bỏ lỡ một vũ trụ huyền bí nào đó không vậy?

Trương Tịch Nhan đối với phản ứng của Liễu Vũ chỉ cười lạnh một cái: Hiện tại đã biết rồi sao?

Nàng khịt mũi khinh thường một cái!

Liễu Vũ kích động chụp lấy cánh tay của Trương Thịch Nhan, thâm tình nói: "Vợ của tôi đối xử với tôi thiệt là chân ái."

Trương Tịch Nhan lạnh giọng hỏi: "Hôm nay cô ra đường không uống thuốc hả?"

Liễu Vũ hỏi: "Chị không có bị phạt chứ?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Bằng không cô nghĩ sao mà ngâm thuốc tắm lại xảy ra chuyện cơ chứ."

Biểu tình của Liễu Vũ lại lần nữa biến thành "Cái đệt", đau lòng khó chịu, lo lắng không thôi.

Trương Tịch Nhan mở balo ra, từ tầng dưới cùng rút ra mấy quyển sách đã dùng giấy bọc lại kỹ càng đưa cho Liễu Vũ, nói: ""Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển" và "Vu Thần huyền linh kinh" là một bộ, hai quyển công pháp này hỗ trợ lẫn nhau. Nếu nói tu hành là một tòa nhà cao tầng, thì "Vu Thần bảo điển" là bê tông, "huyền linh kinh" là cốt thép." Nói như vậy, Liễu Vũ hẳn là có thể hiểu được tầm quan trọng của những quyển sách này, sẽ không từ bỏ.

Liễu Vũ nắm chặt sách, nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan không chớp mắt, nói: "Chị thích tôi." Nỗi lòng của cô giống như có hàng ngàn cơn sóng đang không ngừng vỗ vào bờ biển, mênh mông kích động, nhưng trong kích động vừa có vui vẻ vừa có khổ sở tự trách.

Trương Tịch Nhan thực không được tự nhiên, mặt có chút nóng lên, có chút không nhịn được, vừa vặn lúc này có có loa thông báo đi xếp hàng, nàng ném lại một câu: "Tự mình đa tình", nhanh chóng mang balo lên vai, cầm lấy kiếm, đi xếp hàng.

Tầm mắt của Liễu Vũ gắt gao nhìn theo bóng lưng của Trương Tịch Nhan, luyến tiếc dời đi, càng luyến tiếc phải xa Trương Tịch Nhan. Vé của cô và vé của Trương Tịch Nhan không cùng một chuyến xe, cho nên không vào được trạm bên trong, không có biện pháp đi theo. Cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan xếp hàng, nhìn nàng càng ngày càng gần đến trạm soát vé, rất nhiều cảm xúc phức tạp cùng với luyến tiếc đồng thời nảy lên. Cô không biết chính mình nghĩ như thế nào, chính là đột nhiên rất muốn làm một chuyện, sau đó cô thật sự đi làm.

Cô chạy tới, ngăn chặn người vừa đi tới trạm soát vé, hai tay ôm lấy mặt của Trương Thịch Nhan, hung hăng hôn một cái lên miệng nàng.

Trương Tịch Nhan căn bản không nghĩ tới sẽ có người nhào lên cưỡng hôn mình, đầu óc "ong" một tiếng, đương trường há hốc mồm, càng quá đáng chính là khứa kia không biết có phải hay không sẽ không hôn môi hay vẫn là do nàng không biết cách hôn, miệng đối miệng cũng thôi đi, còn từ trong miệng nàng hút một hơi, hôn đến phát ra một tiếng "chụttt", vô cùng vang vọng... trước mặt bàn dân thiên hạ...

Trương Tịch Nhan chỉ cảm thấy máu nóng không ngừng chảy về phía đầu óc thiêu đốt gương mặt của nàng, đại não cũng trở nên trì độn. Nàng sửng sốt hết mấy giây, mới hồi phục lại tinh thần, khiếp sợ nhìn Liễu Vũ: Giữ chút thể diện có được không?

Liễu Vũ hôn trộm thành công, còn không bị đánh, cười đến hai mắt híp lại thành hai cái khe, cô nhìn về phía bảng điện tử thông báo đích đến của xe khách, nói với Trương Tịch Nhan: "Ở Côn Minh chờ tôi." Sau đó nhanh chóng lui ra khỏi cổng soát vé, nhường đường cho những người khác, vẫy vẫy tay thúc giục Trương Tịch Nhan mau mau đi vào. Cô thấy Trương Tịch Nhan mặt mày đỏ ửng, cả người ngây ngốc nhìn về phía cô, trên mặt còn mang theo kinh ngạc lẫn khiếp sợ, cô xúc động, tưởng nhào lên hôn thêm một cái.

Nhưng lần này Trương Tịch Nhan phản ứng không thể nói không nhanh, Liễu Vũ vừa nhào tới đã bị nàng tóm lấy tay quật qua vai một phát té ngã trên mặt đất, mọi người xung quanh nhìn thấy cả kinh hô to một mảnh.

Trương Tịch Nhan tự cảm thấy đã tìm được về hai phần mặt mũi, lạnh lùng liếc Liễu Vũ một cái, sau đó nhanh chóng đi tới trạm soát vé đưa giấy chứng minh, bước vào bên trong, chạy trối chết.

Liễu Vũ bị té cũng không đau lắm, cô bò dậy, phủi phủi bụi bám trên quần áo, nói thầm trong bụng: "Quả nhiên đạt được chỗ tốt thì nên thu tay mới là đạo lý đúng." Cô ngẩng đầu nhìn về phía trạm soát vé, không còn thấy bóng dáng Trương Tịch Nhan đâu nữa. Nhớ tới phản ứng vừa rồi của Trương Tịch Nhan, cô thầm nghĩ: "Nàng quả nhiên thích mình." Mỹ tư tư, tâm tình tốt tới nỗi muốn bay lên trời, cả người lâng lâng, đôi mắt cong thành trăng non, đối với đủ loại ánh mắt xung quanh bắn tới cô hồn nhiên không thèm để ý. Cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhìn về phía trạm soát vé, vẫn không thấy được bóng dáng của Trương Tịch Nhan, lúc này mới đi ra sảnh chờ ngồi đợi. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trương Tịch Nhan: "Chị quả nhiên thích tôi nha."

Trương Tịch Nhan mặt không biểu tình tắt màn hình điện thoại, bước lên xe khách, tìm chỗ ngồi của mình.

Nàng đi đến ghế của mình thì ngây ngẩn cả người, trong lòng "lộp bộp" đánh cái giật mình. Một người phụ nữ cả người giống như được tắm gội bởi ngọn lửa sáng quắc đang ngồi ghế bên cạnh ghế của nàng, ngọn lửa bức người kia làm cho Hoa Thần Cổ trong cơ thể nàng giống như gặp phải thiên địch nháy mắt lâm vào ngủ đông, an tĩnh hệt như chưa hề tồn tại.

Người phụ nữ kia cảm giác có người đi tới, thoáng nhìn sang, ngay sau đó phản ứng lại, đứng dậy nhường đường: "Mời ngồi."

Trương Tịch Nhan nói lời cảm ơn, đặt balo lên kệ để hành lý, ngồi vào vị trí kế bên cửa sổ, cúi đầu thắt dây an toàn.

Người phụ nữ kia hỏi: "Đồng hành? Đạo hữu?"

Trương Tịch Nhan gật đầu: "Coi như đi." Nàng vừa nói xong, phát hiện người phụ nữ kia đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi cũng nhìn trở lại. Nói là phụ nữ, kỳ thật cũng không thỏa đáng cho lắm, bởi vì người này rất trẻ tuổi, chừng hơn hai mươi, so với nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi, ánh mắt trong vắt thanh triệt, lúc cười rộ lên nhìn như thái dương trên bầu trời, làm cho tâm tình người đối diện cũng tốt đẹp theo. Trên người cô ấy có một loại dương quang phi thường độc đáo. Khí chất, nét mặt liễm diễm, đẹp đến làm người khác không rời được mắt. Vẻ đẹp này không phải ở ngũ quan hay diện mạo, mà là loại khí tràng khí thế phát ra từ bên trong, nhiếp tâm đoạt phách. Cô ấy và Lê Vị là hai thái cực trái ngược. Lê Vị giống như đóa hoa đỏ tươi nở ở nơi u ám, xinh đẹp u trầm, tựa như tắm máu mà sinh. Cô gái này thì giống như ngọn lửa mãnh liệt có thể thiêu đốt gột rửa hết thảy dơ bẩn bụi bặm trên thế gian. Vị trí giữa trán ngay huyệt Thiên Mục của cô ấy có một hoa văn rất nhỏ màu vàng đang dật tán quang hoa ra bên ngoài, kèm theo đó là hơi thở nóng rực.

Cô gái có chút xin lỗi cười cười: "Xin lỗi nha, chỉ là nhìn chị có chút quen mắt."

Trương Tịch Nhan cũng cười cười, không nói gì thêm. Rốt cuộc vị này có tám, chín phần là đồ đệ Phượng Hoàng của Hoài Dương Lão Long kia.

Nàng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng cảm giác nóng rực bên cạnh làm nàng không nhịn được quay đầu nhìn sang. Lực lượng trong cơ thể của vị đại lão này quá mạnh, không phải là thứ thân thể con người bình thường có thể thừa nhận được, ngọn lửa nóng rực kia đang thiêu đốt sinh mệnh, khe nứt ở giữa trán, nhiệt lượng đang dật tràn ra ngoài đều đang chứng tỏ sinh mệnh của đại lão đã tiến vào giai đoạn đếm ngược.

Nàng nhắm mắt lại, ngưng thần hành khí chu thiên, tiến vào trạng thái minh tưởng linh hoạt kỳ ảo, không đi chú ý vị đại lão bên cạnh nữa. Xe đến trạm, lúc nàng lấy hành lý thì đại lão cũng vươn tay lấy vali của mình xuống, một tay kéo vali, một tay bấm điện thoại, gấp không chờ nổi gọi cho ai đó: "Mẹ ơi, con đến trạm rồi này, đang đi ra ngoài đây, ba mẹ tới chưa?" Cô ấy nhấc chân, cất bước nhảy xuống xe, dẫm lên đôi giày da nhẹ nhàng chậm rãi đi ra bên ngoài.

Thôi được rồi, đại lão vẫn còn là một đứa trẻ!

Nàng mang balo lên đi theo phía sau đại lão bước ra ngoài, không phải là nàng cố ý muốn đi cùng, mà là do ra khỏi trạm chỉ có một con đường. Đại lão đang không ngừng lải nhải báo thực đơn, tất cả đều là những món ăn đặc sắc của địa phương, trời mới biết đứa nhỏ này rời nhà đi bao lâu, thèm đồ ăn quê nhà thèm đến như vậy.

"Hội sở Cửu Lê? Thôi không đi, cho dù ở chỗ đó bán đồ ăn ngon con cũng không đi đâu, cách mười con phố con cũng có thể dùng cái mũi ngửi được, vừa nhìn là biết không phải chỗ tốt đẹp gì."

Lão Lỗ đứng ở bên ngoài lối ra đón Trương Tịch Nhan, liếc mắt một cái nhìn thấy cô chủ của mình và đồ đệ Phượng Hoàng của Hoài Dương Lão Long cùng nhau ra tới, đôi mắt đều trợn tròn.

Lạc Linh kinh ngạc nhìn về phía Lão Lỗ: Ánh mắt này của anh là có ý gì? Anh quen tôi sao?

Trương Tịch Nhan đi đến bên cạnh Lão Lỗ: "Đi thôi." Nàng mỉm cười, hướng đại lão vẫn chưa thoát tính trẻ con kia giải thích: "Tới đón tôi." Sau đó cùng Lão Lỗ rời đi. Nàng ngồi lên xe, Lão Lỗ mới lên tiếng hỏi: "Cô chủ, ngài như thế nào lại đi cùng với Phượng Hoàng linh đồng kia vậy?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Trùng hợp thôi. Chuyện làm ăn thế nào rồi?"

Lão Lỗ nói: "Không có cô chủ ở, luôn là kém một chút." Cái nghề này của bọn họ là bằng bản lĩnh kiếm cơm, người khác muốn mời đến Trương gia, chứ không phải là đám tiểu nhị bọn họ. Nhưng không sao, nghề này của bọn họ cũng giống như buôn bán đồ cổ vậy, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. Công việc bên phía Khu tổng lúc trước làm xong, lỗ lã trong năm nay cũng đã kiếm lại hết, sang năm cũng không cần lo. Khu tổng kia lúc sau lại chạy đến xem bọn họ vớt cổ trì, bị dọa thêm một trận, hạ vốn gốc mời bọn họ làm pháp sự đem trong nhà ngoài nhà đều rửa sạch một lần, mua bùa vàng một xấp mà mắt cũng không thèm chớp, cả nhà già trẻ đều mang theo bùa. Sau khi tổ tiết mục tiến vào biệt thự để quay chụp, chị Ngọc lại giới thiệu cho không ít người đến mua bùa và pháp khí đã được khai quang, kiếm lời một bút lớn.

Anh ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "À, đúng rồi, Liễu tổng, chính là Liễu tổng ở thôn Hoa Tập cứ cách vài ngày lại chạy tới công ty tìm cô chủ, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì thì cô ấy không nói, chỉ nói rằng nếu nhìn thấy cô chủ thì gọi điện thoại cho cô ấy."

Trương Tịch Nhan nháy mắt nhớ tới chuyện xấu hổ Liễu Vũ làm lúc ở cổng soát vé, trên mặt xẹt qua vài phần mất tự nhiên, mặt lạnh cũng gồng không nổi muốn nóng lên, nàng nhàn nhạt đáp lời: "Đã biết."

Lão Lỗ nhìn thấy biểu tình của cô chủ có chút không đúng, quyết đoán nhắm chặt miệng lại.

Nhà thuốc có chị dâu trông coi, văn phòng thì có Lão Lỗ trấn ải, chuyện Trương Tịch Nhan cần phải bận rộn chính là xem xét tiền thưởng và thời gian nghỉ Tết, còn có kiểm kê sổ sách hàng hóa cuối năm.

Việc kiểm kê kho hàng, nàng phải đích thân đi.

Chị dâu tuy rằng có thể quản lý công việc hằng ngày ở hiệu thuốc, nhưng chị ấy không hiểu về dược liệu, nàng lo lắng có người sẽ đánh tráo hàng hóa lấy hàng kém thay hàng tốt, nàng cầm danh sách hàng tồn kho lấy mẫu kiểm tra, dược liệu quý báu thì càng phải nghiêm túc xem xét. Nàng kiểm tra vô cùng cẩn thận, cho nên tốn thời gian rất lâu, vì không nghĩ kéo dài công việc này qua đến ngày mai cho nên đành phải tăng ca tiếp tục làm, chờ đến khi xong xuôi mọi việc thì đã hơn 12 giờ đêm.

Bên ngoài có mưa nhỏ, gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh, còn có mùi thơm lạ lùng quen thuộc — hương vị của Hoa Thần Cổ, Liễu Vũ ở bên ngoài.

Hô hấp của Trương Tịch Nhan giống như bị không khí lạnh bên ngoài tràn vào trong phổi kích thích khiến cho nàng rùng mình một cái, theo bản năng muốn tránh khỏi cửa kho hàng đi lối khác, nhưng kho hàng này chỉ có một cửa lớn để ra vào, vì đề phòng cướp nên cửa sổ cũng không có một cái.

Nàng lạnh mặt, đi ra ngoài, nhìn thấy một con gà rớt vào nồi canh lạnh đến run bần bật.

Liễu Vũ không biết đã đứng bên ngoài kho hàng chờ bao lâu, mái hiên nhỏ hẹp không đủ để che mưa, tóc và quần áo của cô đều ướt mem.

Trương Tịch Nhan kinh ngạc nhìn Liễu Vũ: Bị ngu sao? Không biết chui vào trong xe hay đi vào bên trong kho hàng tránh mưa à?

Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan, từ trong kẽ răng nhảy ra mấy chữ: "Chị muốn đạt danh hiệu chiến sĩ thi đua lắm hay gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play