Lê Vị phân phó một câu: "Rửa mặt xong đi nhặt ít củi về đây." Sau đó đứng dậy chui vào trong rừng cây. Trương Tịch Nhan hái được một ít lá bạc hà, ngồi xổm bên bờ suối rửa mặt súc miệng.
Đêm qua Vô Chi Kỳ xuất hiện trong nước, cho nên khi đến gần suối nàng cẩn thận hơn rất nhiều. Dòng suối này cũng không cạn, nước sâu khoảng một mét, bên trong suối có những tảng đá lớn đủ để đặt chân, cho nên không cần lội nước cũng có thể vượt qua được bờ bên kia.
Nước suối từ trên thượng nguồn đổ xuống, hai bên bờ đều là nhánh cây bụi cỏ, có vẻ phi thường rậm rạp, nước suối màu xanh lục đậm, chảy đến đoạn ở chỗ nàng thì nước cạn hơn, màu sắc cũng nhạt dần, phía dưới hạ nguồn là một hồ sâu được núi bao quanh, nước suối đổ hết về đây. Núi cao rừng rậm, hồ nằm ở giữa lưng chừng núi, bốn phía đều là núi non sừng sững, cảnh tượng trước mắt tựa hồ chỉ có thể dùng câu "núi non trùng điệp" để hình dung.
Có nước hắt lên trên mặt nàng.
Trương Tịch Nhan quay sang nhìn Liễu Vũ ấu trĩ kia, thấy Liễu Vũ vẫn cứ tiếp tục hắt nước về phía nàng, nàng lạnh lùng liếc cô một cái.
Liễu Vũ nói: "Trương đạo trưởng, cô có muốn làm pháp sự gọi hồn cho bản thân không, tôi nhìn thấy cô ngốc lăng ra, không phải là bị dọa rớt hồn rồi, biến thành ngu ngốc đi?"
Trương Tịch Nhan không thèm để ý đến Liễu Vũ, nàng cúi đầu dùng nước suối rửa mặt, lấy lá bạc hà vừa mới hái dùng nước rửa sạch sẽ rồi bỏ vào miệng nhai, coi như một cách để làm sạch khoang miệng.
Liễu Vũ rửa mặt xong, nói: "Tôi đi nhặt củi." Cô nói xong liền đứng dậy, dựa sát vào Trương Tịch Nhan rồi nói tiếp: "Người bệnh thì không nên lộn xộn, miễn cho người khác nói tôi không biết chăm sóc người bệnh, khi dễ cô." Liễu Vũ nói xong, hừ nhẹ một tiếng xoay người đi mất.
Trương Tịch Nhan lười đến phản ứng Liễu Vũ. Quần áo của nàng còn dính rất nhiều vết máu, miệng vết thương cũng có vết máu khô đọng lại, cả người dơ hầy không khác gì ăn mày. Nàng lấy tất cả đồ vật đựng trong tay áo của đạo bào ra đặt trên một tảng đá, dùng kiếm tước một đoạn vạt áo, sau đó cởi quần áo bước xuống suối, trước tiên ngâm mình rồi đem đạo bào giặt sạch sẽ, phơi trên một tảng đá lớn, nàng tiếp tục giặt sạch đoạn vạt áo vừa dùng kiếm tước ra lúc nãy để dành dùng làm khăn tắm tắm rửa. Nàng sợ nước lã dính vào miệng vết thương sẽ làm nhiễm trùng, cho nên tắm cực kỳ cẩn thận.
Liễu Vũ nhặt củi xong quay trở về, nhìn thấy Trương Tịch Nhan đang ngâm mình trong suối đưa lưng về phía cô, tóc dài đến eo đen nhánh rũ xuống như thác nước cùng với làn da trắng lóa dưới ánh mặt trời, hình thành hai mảng màu sắc đối lập, xung quanh nàng là từng vòng sóng nước lăn tăn hòa với cảnh sắc núi non tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Tầm mắt của cô dính vào vị trí giữa eo và mông của Trương Tịch Nhan, độ cong của đường cong kia làm cô nhịn không được tán thưởng trong lòng: "Đường cong thật là đẹp."
Cô buông củi, ngồi xuống bên dòng suối, thưởng thức cảnh mỹ nhân tắm rửa, tay ngứa ngáy còn ném một một hòn đá nhỏ vào nước rồi kêu lên: "Ở truồng kìa, Trương yêu tinh câu dẫn người kìa."
Trương Tịch Nhan đầu cũng không thèm quay lại, ánh mắt cũng không cấp cho Liễu Vũ, nàng liếc nhìn chỗ vừa bắn lên bọt nước do viên đá rớt vào, thầm nói trong bụng: "Nhàm chán."
Nàng tắm rửa xong, lên bờ, mặc vào quần áo trong đã bị ướt và quần đùi, đi đến bên đống lửa hong khô dây thắt lưng vừa giặt sạch, sau đó lấy bùa vàng hơi bị ướt nước một chút ra tiếp tục hong khô rồi bọc lên miệng vết thương.
Liễu Vũ ngồi bên cạnh thưởng thức sắc đẹp, thiếu chút nữa bị sắc đẹp bẻ cho cong. Trương đạo trưởng ướt đẫm vừa lạnh lùng vừa gợi cảm, làm người nhìn thấy nước miếng chảy ròng. Liễu Vũ rất muốn đi qua trêu ghẹo vài cái, nhưng không dám, lỡ như làm cho Trương Tịch Nhan biết được hiện tại cô đem suy nghĩ bay cao bay xa, thẹn quá thành giận lụi cho cô một kiếm thì phải làm sao...
Liễu Vũ bóp cổ tay, chỉ được nhìn mà không được ăn, quá tiếc nuối..
Lê Vị quay trở lại, tay trái xách hai con gà rừng, tay phải cầm một đoạn rễ cây, rễ cây này nhìn như hai đứa trẻ sinh đôi bị bị dạng.
Liễu Vũ hỏi: "Đây là... hà thủ ô?" Có hà thủ ô lớn như vậy à?
Trương Tịch Nhan nhìn nhìn, nói: "Hoang dại, có thể lớn được như vậy, ít nhất cũng muốn năm, sáu trăm năm."
Lê Vị xách gà và hà thủ ô đi đến bên dòng suối, nàng ấy bỏ hết nội tạng gà rồi rửa sạch sẽ, hà thủ ô cũng được rửa sạch, sau đó nàng ấy dùng kiếm của Trương Tịch Nhan cắt hà thủ ô thành từng khối, một phần ướp gia vị rồi bỏ vào trong bụng gà, phần còn lại xiên lên nướng.
Lê Vị để gà và Hà Thủ Ô lên nướng, rồi gọi Liễu Vũ đi đến trước mặt, hỏi: "Cô cho rằng thần của bộ lạc Hoa Tế là cổ hay vẫn là người?"
Liễu Vũ:??? Đương nhiên là Cổ Thần rồi.
Trương Tịch Nhan nghe vậy, nhặt hai cành cây để treo đạo bào lên, dùng làm giá hong khô quần áo, chuẩn bị lảng tránh đi.
Lê Vị nói với Trương Tịch Nhan: "Không sao."
Trương Tịch Nhan nghĩ nghĩ, khoanh gối ngồi quỳ bên cạnh Lê Vị, bộ dáng như học sinh ngoan ngoãn chuẩn bị nghe thầy cô giảng bài.
Liễu Vũ trừng to hai mắt, nhìn Trương Tịch Nhan lom lom từ đầu đến chân rồi hỏi: "Cô đây là có ý gì?"
Lê Vị nhàn nhạt liếc nhìn Liễu Vũ, nếu thật sự được lựa chọn, nàng ấy chỉ muốn bắt Trương Tịch Nhan làm đồ đệ của mình. Nàng ấy trở con gà đang nướng, nói: "Cổ trì nơi bộ lạc tụ tập bị hủy bởi bùa hỏa." Nàng ấy hỏi Trương Tịch Nhan: "Là người nhà của cô làm?"
Trương Tịch Nhan gật đầu, đáp: "Ba tôi đốt." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Theo sách..." Nàng sực nhớ đến lai lịch của những quyển sách cổ trong tàng thư của gia tộc, đem câu "theo sách cổ ghi lại" nuốt trở về, sửa miệng: "Theo hiểu biết của tôi, muốn tu luyện cổ thuật thì trước tiên phải thuần phục được bản mạng linh cổ, nếu không thể ngăn chặn được cổ tính mà cố gắng cưỡng cầu tu luyện, sẽ làm cho tinh thần thác loạn, nhẹ thì tâm thần phân liệt, nặng thì sẽ biến thành cổ họa."
Liễu Vũ liếc nhìn Trương Tịch Nhan, hỏi: "Theo hiểu biết của cô? Cô là từ nơi nào biết đến?"
Lê Vị đáp: "Tổ tiên nhà cô ta từ hơn hai ngàn năm trước đã dẫn người đi đánh đạo tràng của Vu Thần giáo, cuỗm đi tất cả điển tịch của Vu Thần giáo, sau đó dung hợp thế mạnh của cả hai bên, lấy Đạo là chủ, lấy Vu là phụ, sáng lập nên đạo thống."
Trương Tịch Nhan nghe ẩn ý trong lời nói của Lê Vị, dễ dàng nghĩ theo nghĩa khác, hơn nữa việc này còn đề cập đến tổ tiên nhà mình, nàng vô cùng nghiêm túc cường điệu: "Thời Hán Thuận đế, khu vực Ba Thục có ba người thờ phụng Vu giáo nguyên thủy, quy mô lớn dùng người sống hiến tế dưỡng cổ, tàn hại bá tánh, tụ chúng gom tiền, không chuyện ác nào không làm, làm hại một phương." Đến nỗi Tổ sư gia nhà nàng vì cái gì hóa thân chính nghĩa đi bình định nơi này, nàng không dám thổi phồng trước mặt Lê Vị, nàng sợ bị đại lão hành hung.
Lê Vị gật đầu thừa nhận lời Trương Tịch Nhan là sự thật: "Bộ lạc Hoa Tế đến nay vẫn còn tồn tại việc dùng người sống luyện cổ." Nàng ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: "Năm đó thần của bộ lạc Hoa Tế và đại tư tế đều chết ở đạo tràng Vu thần giáo, rất nhiều cổ vật và dị thú quý hiếm được bồi dưỡng ra tới rơi xuống..." Nàng ấy nhìn vào mắt Trương Tịch Nhan, nói: "Nhà của cô."
Đây là sự thật, Trương Tịch Nhan không phủ nhận, cường điệu đáp: "Đã biết."
Lê Vị, đại gia tài đại khí thô nói: "Không sao, dù sao trong núi này vẫn còn rất nhiều, giống như loại Quỷ Da ngày hôm qua cô gặp phải ấy, hốt được cả rổ cả ổ."
Trương Tịch Nhan tức khắc da đầu tê dại, không kiềm chế được căng thẳng cả người.
Liễu Vũ:?? Vẻ mặt cô cạn lời nhìn hai người kia, nói thầm trong bụng: "Tôi không nói tiếng nào, tôi chỉ lẳng lặng nhìn hai người các cô diễn."
Lê Vị không trêu ghẹo Trương Tịch Nhan nữa, quay sang nói với Liễu Vũ: "Trận náo động năm xưa bắt đầu từ việc Vu Thần của bộ lạc Hoa Tế trốn đi, đại tư tế mang theo Hoa Thần Cổ đi ra ngoài tìm kiếm Vu Thần, vô ý để Hoa Thần Cổ chạy thoát, lúc sau lại xuất hiện thần của bộ lạc Hoa Tế. Đại tư tế tìm được thần của bộ lạc Hoa Tế, sáng lập nên Vu Thần giáo, mưu cầu chấn hưng giáo phái, nhưng cuối cùng lại làm hại một phương." Nàng ta im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Tổ tiên nhà cô ta chỉ là vừa lúc gặp phải, nhưng có rất nhiều người liên lụy vào, còn có rất nhiều chuyện xưa và ân oán này nọ. Đại tư tế và thần của bộ lạc Hoa Tế chết đi, nhưng Vu Thần của bộ lạc Hoa Tế, hay còn gọi là Đại Vu vẫn không có quay trở về, mất đi Đại Vu, đại tư tế và thần của bộ lạc Hoa Tế, cho nên bộ lạc Hoa Tế ngày nay chỉ còn lưu lại một chút cổ thuật thô thiển."
Liễu Vũ:??? Thô thiển? Hình như cô đang xem nhẹ thần của bộ lạc Hoa Tế đang ngồi trước mặt cô nhỉ?
Lê Vị nói vào vấn đề chính: "Vô luận cổ có lợi hại đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vật môi giới và công cụ mà con người bồi dưỡng ra thôi, Hoa Thần Cổ cũng giống như vậy. Người trúng phải Hoa Thần Cổ chia làm hai loại, một loại là cổ, một loại là người. Loại thứ nhất thì bị cổ quấy nhiễu tư duy và ký ức, bị cổ tính khống chế, cho rằng bản thân là sâu, là cổ thần, không đem chính mình trở thành người, hoặc là làm bộ bản thân chính là người."
Liễu Vũ:??? Cô có cảm giác nằm không cũng bị trúng tên.
Lê Vị nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Thần của bộ lạc Hoa Tế đem chính mình trở thành cổ, dùng cổ tu luyện, kỳ thật chính là đang dùng người sống luyện cổ, tự đem chính bản thân mình luyện thành cổ. Nếu như thần của bộ lạc Hoa Tế mà tu luyện theo cách đó, thì tu vi càng cao thâm, cổ tính càng sâu, nhân tính càng ít, đến cuối cùng... sẽ biến thành một con độc trùng hình người có chỉ số thông minh của người nhưng không hề có nhân tính."
Liễu Vũ bị lời nói của Lê Vị làm cho khiếp sợ không thôi, cẩn thận cân nhắc ẩn ý của Lê Vị, sau đó mới lên tiếng: "Ý của cô là cổ thuật của bộ lạc Hoa Tế đã thất truyền, ông Trương Trường Thọ sợ tôi tu luyện một cách mù quáng sẽ đem bản thân luyện thành cổ, vì thế mới phóng hỏa đốt cổ trì?"
Lê Vị thấy Liễu Vũ còn có thể chải vuốt rõ ràng những vấn đề mấu chốt trong "cổ thuật", vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chưa, vì thế gật gật đầu, đáp: "Tu luyện cổ thuật và luyện cổ có chút tương tự nhau, nhưng bản chất lại bất đồng, một cái là học được cách sử dụng công cụ, một cái là đem chính bản thân mình luyện thành công cụ." Nàng ấy nói xong, chỉ chỉ mấy khối Hà Thủ Ô đang nướng rồi nói với Trương Tịch Nhan: "Chín rồi."
Trương Tịch Nhan nói lời cảm ơn, đem Hà Thủ Ô nóng hổi để sang một bên cho nguội bớt, nàng lén lút nhìn Lê Vị, đối với việc Lê Vị không chút nào che giấu hào phóng thừa nhận chuyện xảy ra năm xưa, cũng không hề có ý tứ truy cứu tính sổ gia tộc nhà nàng, thầm nghĩ: "Cư nhiên còn rất lỗi lạc nha."
Ăn qua cơm sáng, Lê Vị đơn độc gọi Liễu Vũ sang một bên, tránh đi Trương Tịch Nhan, bắt đầu truyền cổ thuật cho cô.
Trương Tịch Nhan không biết Lê Vị là như thế nào dạy học, chỉ thấy nàng ấy dạy Liễu Vũ nửa ngày là đã kết thúc, dẫn hai người các cô rời núi.
Nàng leo hết vài ngọn núi, mới đến được rừng đào lúc trước gặp được ba nàng. Rừng đào một mảnh hỗn độn, rất nhiều cây đào bị hủy hoại, nơi nơi đều là dấu chân, không ít địa phương còn lưu lại vết máu, nhưng không phát hiện một cái thi thể nào. Từ dấu chân tới xem, bọn họ hẳn là đã rời núi.
Trương Tịch Nhan cẩn thận kiểm tra các dấu chân, hỏi Liễu Vũ: "Ba của tôi là bị đám người đại tư tế trói đi rồi?"
Liễu Vũ mỉm cười: "Trả tiền chuộc mới thả người." Cô đánh giá Trương Tịch Nhan một lượt từ đầu đến chân, nói: "Nhìn cô nghèo như vậy, chắc không trả nổi tiền chuộc đâu, thôi thì lấy thân ra trả cũng được."
Trương Tịch Nhan ngoài cười nhưng trong không cười mà hừ một tiếng, lười phản ứng Liễu Vũ, nàng đi theo dấu chân rời khỏi núi kia đi ra ngoài.
Lê Vị cạn lời nhìn Trương Tịch Nhan: Cái tật xấu thích đi theo dấu chân này là như thế nào? Nàng ấy lạnh lùng nói: "Cho cô một lời khuyên, ở trong núi mà đi theo dấu chân hoặc bóng dáng của người khác, rất có thể đó là quỷ dẫn đường." Quỷ dẫn đường là nàng ấy thuận miệng nói ra để hù dọa tiểu đạo trưởng sợ quỷ, nhưng mà ảo trận cùng một ít loài vật như khỉ, sơn tiêu này nọ thích bắt chước con người, có thể sẽ dẫn dắt người ta đi theo rồi để cho té xuống mương xuống vực. Động vật trong núi thường xuyên bị con người săn giết, vì thế chúng nó mang theo sợ hãi và oán hận với con người, sẽ làm ra một số chuyện không tốt cho con người nếu chúng gặp phải.
Cả người Trương Tịch Nhan cứng đờ, chậm rãi quay trở về bên cạnh Lê Vị, tốt nhất vẫn là đi theo bên cạnh đại lão a.
Trong mắt Lê Vị lóe lên một chút ý cười nhìn Trương Tịch Nhan, thật là ngoan, thật muốn xoa đầu cô nàng.
Liễu Vũ bất động thanh sắc chen vào giữa Lê Vị và Trương Tịch Nhan: "Đi thôi, mau rời núi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT