Liễu Vũ hít thở đều đều trở lại, cô nắm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan đỡ nàng đứng lên, buồn bực mắng: "Trương Thập Tam, cô đúng là ví dụ điển hình của việc ngàn dặm đưa đầu người đến tặng nha."
Trương Tịch Nhan vừa động một chút thì đầu đã choáng đến lợi hại, trước mắt bị từng đợt màu đen bao phủ, cồn cào tới nỗi khiến nàng muốn ói ra, nhưng còn chưa kịp ói thì đã bị Liễu Vũ túm lấy lôi đi xuyên qua đám cổ thi. Tiếng sáo dồn dập vang lên cách chỗ các nàng không xa, bảo trì tốc độ đi song song cùng với các nàng, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh hơn nhiều, thực mau đã đi tới phía trước các nàng. Theo tiếng sáo vang lên, phía trước càng ngày càng có nhiều cổ thi đội mồ sống dậy.
Trương Tịch Nhan: "..." Chuyện này không khoa học xíu nào!
Cương thi cổ chỉ có thể rơi vào trạng thái ngủ đông trong điều kiện thiếu oxy mà thôi. Từ trong giấc ngủ đông tỉnh lại thì bọn chúng sẽ rơi vào tình trạng cực độ đói khát, điên cuồng công kích những vật còn sống xung quanh, nhưng giờ phút này bọn chúng lại dường như không nhìn thấy nàng và Liễu Vũ, chỉ chăm chăm chạy về hướng ngược lại các nàng, giống như đang bị tiếng sáo điều khiển.
Thần của bộ lạc Hoa Tế đang ở đây, vậy thì ai đang điều khiển đám cổ thi kia?
Trương Tịch Nhan nghĩ đến người phụ nữ mang giày cao gót lúc trước.
Theo cường độ chạy bộ, đầu Trương Tịch Nhan càng ngày càng đau, càng ngày càng choáng, nàng cảm thấy như có những tạp âm chói tai cứ chui vào trong lỗ tai, bản thân cơ hồ là bị Liễu Vũ kéo đi.
Liễu Vũ kéo nàng chạy một đoạn, lại đem nàng cõng lên lưng.
Trương Tịch Nhan gác đầu lên vai Liễu Vũ, đầu óc mê mê man man, cả đời này nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như bây giờ.
Các nàng ra khỏi rừng đào, lên núi, bước vào mê trận, Trương Tịch Nhan gặp lại người phụ nữ mang giày cao gót kia.
Balo leo núi của nàng đang được đeo trên lưng người phụ nữ kia, đã xẹp rất nhiều, trên balo còn có lấm tấm vết máu phun lên, còn có một vết cắt, dường như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua. Ở chỗ rách, mơ hồ có thể nhìn thấy một vật màu đỏ giống như nhánh cây lộ ra, cực kỳ giống san hô đỏ, nhưng hơi khác với san hô đỏ ở một chỗ, mặt trên của nó giống như có mạch máu hình dạng kinh mạch.
Người phụ nữ kia tay cầm một cây cốt sáo, trên người được bao phủ bởi một vòng cánh hoa hình dạng giống như hạt giống của hoa bồ công anh nhưng lại có màu đỏ rực. Cánh hoa đỏ như máu hỗn hợp với mùi máu tanh, cộng thêm khuôn mặt tái nhợt, người phụ nữ này làm cho người đối diện có loại cảm giác như sắp gặp phải điềm xấu. Trên người nàng ta cũng có mùi vị của cổ cực kỳ tương tự Liễu Vũ, nhưng còn nùng liệt hơn nhiều, mơ hồ lộ ra mùi tanh, là mùi của máu, phảng phất giống như là uống máu tươi. So sánh với nhau, Liễu Vũ có vẻ thoải mái thanh tân hơn rất nhiều, chỉ có mùi vị của Hoa Thần cổ, không có cái khác.
Người phụ nữ kia hờ hững liếc nhìn nàng một cái, quét mắt sang Liễu Vũ rồi mới đem tầm mắt nhìn về phía rừng đào bên dưới chân núi, lại lần nữa đặt cốt sáo bên môi.
Lúc này đây tiếng sáo thổi ra nồng đậm sát ý, giống như tiếng trống trận thời viễn cổ, cổ thi trong rừng đào tập thể gào rống lên, chúng nó phát ra âm thanh gầm gừ thật lớn, chấn cho huyệt Thái Dương của Trương Tịch Nhan nhảy lên thình thịch, đầu càng choáng váng, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa ói ra.
Thứ nàng ói ra tất cả đều là chất lỏng màu xanh lá hòa với dược vị, còn có xác sâu chưa tiêu hóa. Trương Tịch Nhan tức khắc ói đến trời đất tối tăm, muốn đem dạ dày thanh lọc cho sạch sẽ, ngay cả thực quản nàng cũng muốn lôi ra chà rửa một phen.
Người phụ nữ thổi sáo yên lặng dịch ra chỗ khác, đứng ở đầu hướng gió, tránh đi Trương Tịch Nhan đang phóng độc bừa bãi kia. Có những sợi tơ máu nhuyễn như lông tơ từ lỗ chân lông của nàng ta chảy ra, tựa như nhộng phá vỡ kén trở thành bướm tung cánh bay đi, chúng nó biến thành những thứ giống như hạt giống bồ công anh bay về phía rừng đào. Những cánh hoa màu đỏ này vô cùng nhiều, tụ lại bên nhau hệt như màn sương màu đỏ máu.
Liễu Vũ trong mắt tràn đầy kinh sợ nhìn về phía người phụ nữ đứng trong màn sương đỏ, tựa hồ không nghĩ tới trên người nàng ta có thể dưỡng ra nhiều Hoa Thần cổ như vậy.
Trương Tịch Nhan gần như hư thoát, nàng đỡ lấy cái cây bên cạnh, cảm thấy bản thân cách cái chết chắc cũng chỉ còn mấy hơi thở mà thôi.
Bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh từ phía rừng đào truyền đến.
Theo tiếng nổ mạnh vang lên, có vô số khói vàng từ trong rừng bay tới, mùi lưu huỳnh và hùng hoàng gay mũi hòa với hương vị của dược liệu trung y bị gió thổi khuếch tán ra. Nàng nhìn thấy ánh lửa của bùa lam do Trương gia đặc chế bốc cháy tạo nên.
Giấy bùa vàng được dùng thuần trung dược nấu thành bột giấy tạo ra, phối dược bất đồng cho ra tác dụng bất đồng, có chữa bệnh, có đuổi cổ, phần lớn dược vị đều rất ôn hòa. Một ít bùa dược dùng để chữa bệnh, đem lá bùa bỏ vào trong nước sạch, gặp nước sẽ lập tức tan ra, có thể uống trực tiếp. Những loại bùa đuổi cổ thì có thể dùng cách uống, cũng có thể dùng khói để huân đuổi cổ. Còn bùa lam thì công nghệ chế tác phức tạp hơn rất nhiều, không chỉ có bỏ thêm trung dược, còn có bỏ thêm chất hóa học gặp lửa sẽ nổ mạnh, lực sát thương rất lớn, chỉ có những tình huống đặc biệt khó giải quyết mới dùng tới.
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, trong rừng đào bay ra lượng khói vô cùng lớn, âm thanh gào rống của đám thi cổ có vẻ cũng có chút hoảng loạn.
Loáng thoáng có tiếng kêu thảm thiết của người nào đó vang lên không ngừng.
Trương Tịch Nhan thực lo lắng, nàng lo lắng người bị nhốt trong rừng đào chính là anh họ. Nhưng thân thủ của anh họ nàng biết rất rõ, không thể nào so được với người phụ nữ mang giày cao gót leo vách núi này. Người phụ nữ này nếu muốn thu thập anh họ thì không đến mức phải dùng trận trượng lớn như thế.
Trong rừng đột nhiên có nhiều tiếng huýt sáo vang lên, là kiểu đặt tay vào trong miệng thổi ra tới, đây là phương thức liên lạc của gia tộc nàng, phiên dịch ra có nghĩa là: "Giả chết!" Người truyền âm là "Trương Trường Thọ". Tên của ba nàng nếu dùng tiếng huýt sáo truyền ra thì sẽ huýt liên tục ba tiếng, vừa dài vừa nặng, lặp lại bốn lần. Tên của nàng thì chỉ có hai tiếng.
Trương Tịch Nhan thở sâu, nàng vừa mới đặt tay lên miệng thì đột nhiên cảm giác xương sống phát lạnh, một loại cảm giác sợ hãi quỷ dị len lỏi khắp toàn thân, nàng quay đầu nhìn lại, thấy người phụ nữ mang giày cao gót đang nhìn về phía nàng, ánh mắt kia phi thường đáng sợ, phảng phất giống như nếu nàng dám phát ra tiếng, nàng ta liền bóp chết nàng, hoặc là, cho nàng thưởng thức một loại tử vong khác.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán của Trương Tịch Nhan, động tác đưa tay lên tính huýt sáo biến thành co tay để ở bên môi thấp giọng ho khan, nàng cảm thấy chính mình thật không có tiền đồ, không cốt khí và thật đáng xấu hổ, nhưng nàng rất rõ ràng, nếu nàng dám có động tác, người phụ nữ liền sẽ giống lúc trước khiến nàng lâm vào hôn mê ngay tức khắc, nhưng người bị vây bên trong là ba và anh họ của nàng, nàng không thể vì tự bảo vệ mình mà khoanh tay đứng nhìn được. Nàng vươn tay về phía Liễu Vũ, nói: "Trả kiếm cho tôi."
Liễu Vũ đang nhíu chặt mày nhìn chằm chằm về phía rừng đào, nghe thấy vậy liền muốn nâng tay lên đánh ngất Trương Tịch Nhan, nhưng cô nghĩ đến việc Trương Tịch Nhan liên tục bị thương ở đầu, lúc này não còn đang bị chấn động mê mê man man, nếu cô lại đánh ngất nàng ấy thì phỏng chừng sẽ đem đầu Trương Tịch Nhan đánh cho hỏng mất.
Người phụ nữ mang giày cao gót buông cốt sáo ra, hỏi Trương Tịch Nhan: "Trương Hi Minh liên thủ với Hoài Dương Lão Long là muốn làm gì?"
Hoài Dương Lão Long? Là ai nha? Trương Tịch Nhan căn bản chưa nghe qua cái tên này bao giờ. Anh họ của nàng không phải là tiếp đơn của giáo sư Mã sao?
Trương Tịch Nhan đáp: "Đại khái là giúp giáo sư Mã làm khảo cổ đi? Phục Hy đại trận?"
Người phụ nữ mang giày cao gót đánh giá Trương Tịch Nhan thật kỹ càng, phát hiện nàng không giống như đang giả vờ, nhịn không được nói một câu: "Cô thật là ngốc manh mà." Đạo hạnh chỉ tới cái đáy chén mà cũng dám một mình đi vào núi, còn không biết sống chết đi theo dấu chân của nàng ta. Đi vào nơi cửu tử nhất sinh này, balo leo núi ngoại trừ dược phẩm và vật tư, cư nhiên còn mang theo hai bộ quần áo để thay đổi, còn có cả mặt nạ cấp ẩm, dù gấp, khẩu trang và bao tay thì mang theo cả đống. Mà cây dù của cô nhóc này chỉ là cây dù gấp bình thường để che mưa, không phải là dù sắt được chế tạo làm vũ khí. Di chuyển trong rừng cây, rất nhiều chỗ người còn không chen qua được, đừng nói là căng dù ra che nắng che mưa.
Một mảng sương đỏ lớn bay trở về, bao trùm lấy cơ thể của người phụ nữ kia, tựa như thấm vào bên trong người nàng ta.
Trương Tịch Nhan để ý thấy những cánh hoa màu đỏ kia giống như béo ra một chút, dừng ở trên cơ thể người phụ nữ kia như những hạt máu nhỏ no đủ, thấm vào bên trong lỗ chân lông. Nàng đoán rằng những cánh hoa đó rất có thể là những cổ trùng nhỏ, cũng chính là Hoa Thần cổ trong truyền thuyết. "Những hạt máu nhỏ" bị nàng ta hấp thu, sắc mặt của người phụ nữ trở nên hồng nhuận mạnh khỏe, làn da căng tràn vô cùng mịn màng, môi hồng diễm diễm giống như được chiếu sáng, hơi thở âm lãnh trên người tiêu tán, phảng phát giống như được rót vào một sức sống hoàn toàn mới.
Trương Tịch Nhan mạc danh nghĩ đến chế độ hiến tế người sống của bộ lạc Hoa Tế, rất có thể... chính là như vậy hiến tế cho Hoa Thần cổ. Người sống sót sẽ trở thành ký chủ, biến thành thần của bộ lạc Hoa Tế ( hay gọi tắt là Hoa Tế Bộ thần), không sống sót thì... trở thành... xác khô bị hút sạch máu đi? Nàng lại nghĩ đến những cổ thi kia, có phải hay không sau khi bị hút sạch máu sẽ bị chế thành thi cổ, bằng không một bộ lạc có không tới một ngàn người thì đào đâu ra nhiều cổ thi như vậy chứ? Là đời này sang đời nọ bị hiến tế xong rồi luyện chế chăng?
Người phụ nữ kia xoay người đi vào sâu bên trong mê trận.
Liễu Vũ lôi kéo Trương Tịch Nhan đuổi kịp. Trương Tịch Nhan duỗi tay đi "trộm" kiếm của chính mình.
Liễu Vũ thấy vậy tức giận hỏi: "Cô ở chỗ này thì đánh thắng được ai hả?"
Người phụ nữ kia đi ở phía trước, không quay đầu lại cất tiếng hỏi: "Tính giữ lại để dành ăn Tết à?"
Liễu Vũ tức giận hỏi ngược lại: "Mần thịt nàng ấy cô không cảm thấy mất mặt sao?"
Người phụ nữ kia mỉm cười, đáp: "Cũng có chút." Cô nàng Liễu Vũ một bên vô cùng ghét bỏ Trương Tịch Nhan, một bên lại muốn bảo hộ nàng ấy, chạy trốn cũng không quên cõng Trương Tịch Nhan lên lưng. Nàng ta quay lại nhìn Trương Tịch Nhan, quả nhiên thấy nàng ấy đang nhìn về phía chân núi, âm thầm cạn lời. Liễu Vũ khơi khơi mang Trương Tịch Nhan theo thì có ích lợi gì, Trương Tịch Nhan có thể hận chết cô nàng nha. Mấy người Trương Trường Thọ và Trương Hi Minh vẫn còn ở bên trong rừng đào, hơi có sai lầm thì năm sau trong đám cổ thi sẽ có chỗ cho bọn họ. Nàng ta có thể để cho Liễu Vũ mang theo Trương Tịch Nhan, đó là bởi vì nàng ấy là một cô gái vô cùng ngốc manh, còn những người khác sao, vẫn là đừng đến gần nàng ta thì hơn.
Các nàng đi xuyên qua mê trận, đi vào một vùng sương mù tầm nhìn cực kỳ thấp. Lần này người phụ nữ kia không đi thẳng tắp nữa, mà vòng vèo không ít đường, thỉnh thoảng còn phải tính vị trí một chút, biến hóa chút trận vị, có đôi khi phải trèo lên cây hoặc tảng đá để vượt qua chỗ bên dưới. Nàng ta mang giày cao gót, ở rừng rậm nguyên thủy khó đi như vậy mà không hề chịu chút trở ngại nào, leo lên nhảy xuống nhẹ nhàng, cơ hồ giống như đang đi trên đất bằng. Thể lực và khả năng bật nhảy của Liễu Vũ cũng đột nhiên tốt hẳn, leo lên leo xuống nhẹ nhàng tự nhiên không nói, còn có thể thuận tiện vác cả Trương Tịch Nhan đi. Trương Tịch Nhan bị choáng đầu thân thể hư thoát vô lực, nàng còn cố ý muốn kéo chân hai người kia, giả vờ đi hết nổi, sau đó bị Liễu Vũ và người phụ nữ kia thay phiên nhau xách đi, trở thành một bao cát không có chút tôn nghiêm nào.
Nàng thực hoài nghi hai người này mang theo nàng là để bắt nàng làm con tin. Nhưng... nhìn thân thủ và năng lực của người ta, có vẻ nàng không hề có giá trị làm con tin a. Nàng hỏi: "Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?"
Người phụ nữ kia cũng không thèm quay đầu lại, nàng ta hỏi Trương Tịch Nhan: "Nơi này là chỗ của tộc nhân ta đời đời thế thế sinh sống và dựng dục, các ngươi là người ngoài đến đây xâm nhập, chúng ta đang làm cái gì, ngươi còn cần phải hỏi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT