Bộ lạc Hoa Tế do tộc trưởng, tư tế và các trưởng lão cùng nhau cai quản. Tộc trưởng phụ trách quản lý tộc nhân, chưởng quản các chuyện lớn nhỏ trong tộc. Tư tế là sứ giả của thần, phụ trách phụng dưỡng thần linh, kết nối với thần linh, đạt được lực lượng mà thần linh ban cho để che chở con dân trong bộ lạc, thần là chí cao vô thượng, làm sứ giả của thần nên lời nói của tư tế chính là ý chỉ mà thần truyền đạt, vị trí trong bộ lạc cũng là chí cao vô thượng, ngay cả việc lập hay phế đi tộc trưởng đều phải có sự đồng ý của tư tế. Trưởng lão là người đức cao vọng trọng trong tộc, được đối xử khác biệt, người có uy vọng tối cao được tôn là đại trưởng lão. Những người còn lại đều là con dân trong bộ lạc, lấy gia đình làm đơn vị. Bộ lạc Hoa Tế có thể coi như là một quốc gia nhỏ theo chế độ thần quyền, nhưng phần lớn lãnh thổ hoạt động của bộ lạc vẫn nằm trong lãnh thổ của quốc gia, cô nếu dám nháo ra chuyện xấu gì thì nhất định sẽ bị đấm cho thành cặn bã, cho nên ngay từ lúc tiếp nhận bảo hộ bộ lạc thì Liễu Vũ đã tính toán đưa bộ lạc Hoa Tế vào trong nhánh Miêu tộc, một trong 56 dân tộc của quốc gia.

Nói về nguồn gốc của bộ lạc Hoa Tế thì phải ngược dòng quay về thời kỳ thượng cổ, sau trận chiến Trác Lộc giữa Xi Vưu và Hoàng Đế*, bộ lạc Hoa Tế là một trong số những bộ lạc trong liên minh bộ lạc Cửu Lê, thuộc về phe bại trận, một đường trốn về phía nam đi tới nơi này, đồng tông đồng nguyên với nhánh Miêu tộc hiện giờ. Miêu tộc có rất nhiều nhánh, cho dù bây giờ đã là thời hiện đại nhưng cũng còn có rất nhiều Dã Miêu sống tách biệt với xã hội và lưu giữ lại rất nhiều đồ vật thời xa xưa, nhưng bản chất vẫn là giống nhau. Lấy thân phận "Dã Miêu" dung hợp vào xã hội văn minh hiện đại, quả thực vô cùng hoàn mỹ thuận lý thành chương, chỉ cần thu phục được ông Trương Trường Thọ kia, để ông ta đem những gì biết được nuốt xuống bụng, trả tự do cho cô, hết thảy sẽ càng thêm hoàn hảo.

*Trận chiến Trác Lộc giữa Xi Vưu và Hoàng Đế: Xi Vưu, Hoàng Đế, Viêm Đế là ba quốc phụ vĩ đại của Trung Quốc, trong đó Xi Vưu là một anh hùng cổ xưa của người Miêu, thủ lĩnh bộ tộc Cửu Lê. Theo cổ tịch Sử Ký Tư Mã Thiên, phần Ngũ Đế bản kỷ thì sau khi Hoàng Đế chiến thắng trước Viêm Đế trong trận Phản Tuyền, Xi Vưu làm loạn, Hoàng Đế đã đánh bại Xi Vưu trong trận Trác Lộc, do đó củng cố địa vị thiên tử. Sau khi Xi Vưu bại trận, người trong bộ tộc Cửu Lê lưu tán, một bộ phận quy phục Hoàng Đế, một bộ phận di cư đến nơi khác. Hoàng Đế giành được thắng lợi thống nhất khu vực Trung Nguyên, trở thành thủy tổ của tộc Hoa Hạ.

Nhưng mà, đội nghiên cứu khoa học lại trà trộn tiến vào!

Nếu là cán bộ ở thủ đô xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo, cô tuyệt đối sẽ nhiệt liệt hoan nghênh, tích cực phối hợp với công tác của chính phủ, trước tiên sẽ làm chứng minh nhân dân cho người dân trong bộ lạc, có được thân phận hợp pháp rồi thì tiếp tục xóa nạn mù chữ, học tiếng phổ thông, điều kiện sinh hoạt chắc chắn sẽ được cải thiện.

Nhưng đội nghiên cứu khoa học tiến vào thì sẽ không giống như vậy. Bọn họ có thể hay không sẽ lôi cô đi làm thử nghiệm? Có thể hay không đào bật gốc cả bộ lạc Hoa Tế lên? Có thể hay không sẽ vơ vét hết mấy món thần khí được truyền thừa rất nhiều năm dọn vào trong viện bảo tàng? Một cái bộ lạc nguyên thủy từ gốc đến ngọn như vậy, có quá nhiều giá trị khai quật, một khi truyền ra ngoài, ngoại giới sẽ giống như một lũ cá mập ngửi được mùi máu tanh mà cùng nhau nhào tới xâu xé, bí mật được truyền lại từ đời này đến đời khác của bộ lạc nếu bị phát hiện ra, sẽ trở thành tai họa ngập đầu.

Cô không thể để cho đội nghiên cứu khoa học tiến vào đây, cũng không muốn nháo cho lớn chuyện thu hút nhiều sự chú ý, biện pháp tốt nhất chính là làm cho bộ lạc Hoa Tế biến mất, không để ai tìm được nữa, bao gồm cả ông Trương Trường Thọ.

Trương Tịch Nhan cho rằng cô luyến tiếc gia nghiệp nên sẽ cùng ông Trương Trường Thọ đàm phán, trước khi xuất phát, cô xác thực có suy nghĩ như vậy, nhưng hiện tại thì không.

Cô và ông Trương Trường Thọ có thể thành lập mối quan hệ đàm phán là dựa trên cơ sở ông ấy có thể bảo vệ bí mật của bộ lạc Hoa Tế và thả cho cô được tự do, bộ lạc Hoa Tế sẽ giống như những bộ lạc Dã Miêu bình thường thuận lợi hòa nhập vào xã hội văn minh. Nhưng Trình Côn Minh lại vẽ bản đồ đường đến bộ lạc Hoa Tế, tùy ý phát cho người khác, đội ngũ vào núi cứu hộ phát một phần, ngay cả sinh viên của ông ta cũng có thể tùy tiện cầm một tấm bản đồ vào núi đi đến ranh giới bên ngoài bộ lạc Hoa Tế. Trình Côn Minh thậm chí còn tự mình dẫn đường đưa đội nghiên cứu khoa học đến đây. Nếu là trại Dã Miêu bình thường thì làm gì có đội nghiên cứu khoa học nào chịu bỏ ra nhiều kinh phí như vậy để đến làm nghiên cứu, nói cách khác, ông Trương Trường Thọ đã không bảo vệ bí mật của bộ lạc Hoa Tế, còn nói cho Trình Côn Minh biết, mà Trình Côn Minh thì đã bán đứng bộ lạc Hoa Tế triệt triệt để để, những gì bọn họ hứa với cô, bọn họ không làm được.

Bộ lạc Hoa Tế thiêu hủy nơi ở toàn tộc di chuyển, Trương Tịch Nhan cũng đừng nghĩ quay về nữa, cô phải giữ Trương Tịch Nhan lại để kiềm chế ông Trương Trường Thọ, đây là một con át chủ bài quan trọng trong tương lai.

Thiêu hủy cái thôn xóm bần cùng và lạc hậu cực độ này, Liễu Vũ không chút nào đau lòng. Có người thì sẽ có sức sản xuất, đổi một chỗ khác có giao thông thuận lợi, cho dù chỉ xây một căn phòng tạm bợ cũng còn đỡ hơn phải ở nhà tranh ngày mưa thì mưa dột, gió to thì bay nóc nhà, ngủ trên đống cỏ khô rơm rạ nửa đêm bị rắn bò ra cắn, tới ăn cơm mà cứt chuột trên nóc nhà còn rớt cả vào chén. Trong bộ lạc Hoa Tế, trừ bỏ những người được tuyển làm võ sĩ có hình thể tráng kiện ra, thì tất cả đều ốm tong ốm teo, nhỏ thó, dinh dưỡng bất lương, chiều cao trung bình của đàn ông là một mét sáu, phụ nữ cao một mét rưỡi cũng đã được gọi là cao rồi. Địa phương cằn cỗi như vậy, có thể dời đi thì nên dời đi càng sớm càng tốt. Nhưng nếu muốn dời đi ra ngoài thì cũng rất gian nan, cho dù cô có thể dẫn bộ lạc Hoa Tế đi ra ngoài, và bọn họ cũng muốn đi ra ngoài, thì phạm vi mấy chục cây số xung quanh đều hoang tàn vắng vẻ, trừ bỏ bộ lạc bọn họ thì không người nào khác, giao thông hoàn toàn tắc nghẽn. Đi ra khỏi địa giới của bộ lạc Hoa Tế, leo núi hai ngày thì sẽ đến Kunlong* Myanmar. Kunlong là một cái huyện, dân số gấp bảy lần dân số của bộ lạc Hoa Tế, giao thông chỉ thông thuận vào mùa khô khi nước sông rút bớt, còn mùa mưa thì thôi khỏi đi đâu, ờm, đây chính là hàng xóm gần nhất của bộ lạc Hoa Tế.

*Kunlong là một huyện của Myanmar, nằm bên cạnh sông Salween. Sông Salween là cách gọi của người Myanmar, còn người ở Vân Nam thì gọi là sông Nộ Giang. ^^

Liễu Vũ ngẫm đi ngẫm lại liền cảm thấy tuyệt vọng.

Nếu muốn phát triển kinh tế, đi về phía Bính Trung Lạc là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà, bây giờ chạy về phía bên kia chính là chui đầu vô lưới, còn những nơi khác, cách mấy ngọn núi mới có thể thấy được một cái thôn, cư dân ở đó còn ít hơn cả bộ lạc Hoa Tế, trừ bỏ sức sản xuất hiện đại phát triển hơn một chút, chứ cũng không thể nào giàu bằng bộ lạc Hoa Tế, tốt xấu gì bộ lạc Hoa Tế cũng có ưu thế về số lượng dân cư nha. Nếu cô chịu cắn răng bán đi chừng hai món thần khí thôi, thì hai món đồ đó cũng có thể đạt được cấp bậc trấn quán chi bảo, luận về của cải thì bộ lạc Hoa Tế ném mấy cái thôn kia ra xa tám vạn con phố.

Sách lược hiện tại của cô là trước tiên để bộ lạc Hoa Tế đi đến giáp ranh với một cái thôn ít dân cư nào đó, dựng nhà làm hàng xóm, ra vẻ như bộ lạc Hoa Tế là tộc Dã Miêu đã sinh sống rất lâu. Những thôn dân hàng xóm kia cho dù thường xuyên vào núi nhưng cũng sẽ không đi quá sâu, ở trong núi đột nhiên phát hiện ra một bộ lạc Dã Miêu sống ngăn cách với hiện đại, thì ở tỉnh Vân Nam này cũng không có gì hiếm lạ.

Cô để cho bộ lạc Hoa Tế giả vờ làm Dã Miêu nhất định sẽ lừa gạt được đám chuyên gia giáo sư, bởi vì bọn họ thực chất chính là Dã Miêu mà, nhưng mà tiền đề là phải tránh đi cái ông Trương Trường Thọ kia. Người của Trương gia đều là mũi chó, chỉ cần nhìn thấy bộ lạc của cô là có thể đoán được ngay, bao gồm cả cái lồng nhốt thú này.

Trên đường di chuyển, cho dù Trương Tịch Nhan bệnh đến mê mê man man, phần lớn thời gian đều hôn mê, nhưng Liễu Vũ vẫn như cũ trói hai tay Trương Tịch Nhan lại, dùng vải bố che mắt, ăn uống tiêu tiểu chỉ cởi bỏ dây thừng, chứ không cởi bỏ vải bố bịt mắt.

Những đồ vật thôn dân bình thường không nhìn ra tới, nhưng Trương Tịch Nhan chắc chắn nhìn ra, nàng ấy không chỉ có thể nhìn ra, mà còn có thể từ một suy ra ba.

Ông Trương Trường Thọ kia, ở nơi la bàn không dùng được, mây mù sương phủ, nơi nơi đều có cơ quan bẫy rập cùng ảo giác làm rối loạn tầm mắt, lẫn lộn cảm quan, ông ta chỉ dựa vào tính toán mà có thể tìm được bộ lạc Hoa Tế — con đường ra vào bộ lạc tới đại tư tế cũng không biết, vậy mà ông ta lại tính ra được. Ông ta vừa tới nơi này, giữa vô số nhà tranh giống y hệt nhau, chuẩn xác tìm được căn nhà mà cô đang ở. Cô trốn dưới tầng hầm, Trương Trường Thọ chưa đi đến nhà ở thì đã biết được bên trong có gì, ông ta đốt luôn nhà cô. Cô chạy thoát ra ngoài, đồ vật trong nhà toàn bộ bị thiêu hủy trong biển lửa.

Trương Tịch Nhan là học bá hàng thật giá thật, trí nhớ của nàng cực kỳ tốt, đọc qua sách là có thể thuộc làu nói ra tới, mà nghe xe ôm đồn rằng, cô nãi nãi này đã đọc xong hết tất cả thư tịch trong tàng thư của ông Trương Trường Thọ kia, lại còn về quê khổ tu ba năm, sau khi ra tới thoát thai hoán cốt, đánh nhau với đại tư tế và đại trưởng lão, một đánh hai mà còn thể đè hai ông kia ra đánh ngon lành. Trước khi vào núi khổ tu thì Trương Tịch Nhan chỉ là một thanh niên thành thị đúng nghĩa, tới lưu manh du côn đánh còn không lại nữa là.

Nếu cô dám để cho Trương Tịch Nhan vừa đi vừa nhìn đường, tới được nơi ở mới chắc cô chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Bộ lạc Hoa Tế toàn lực di chuyển, đi trên đường giống như đội ngũ dân chạy nạn, chờ tới được điểm dừng thì giống như dân chạy nạn tứ xứ trôi dạt tới đây. Bọn họ tự trồng dược liệu và một ít rau dại, cũng có trồng cây ăn quả, nhưng cơ hồ không hề dự trữ lương thực, mà phải vào núi săn bắn thú rừng, bắt được cái gì ăn cái đó, rắn, ếch xanh, chuột đồng đều là đồ ăn của bọn họ.

Đại tư tế và đại trưởng tự mình dùng dao phát cây đi chặt cây trúc, để cho mấy người trong bộ lạc đi dựng túp lều ở tạm.

Dao phát cây phổ biến tới nỗi chỉ cần vào tiệm tạp hóa hay ra chợ là có thể mua được, nhưng ở chỗ này lại được cả bộ lạc xem như là thần khí, đại tư tế và đại trưởng lão bảo bối nó tới nỗi luyến tiếc đưa cho người khác mượn dùng, không màng bản thân đã hơn 80 tuổi hạc, tình nguyện vùi đầu đi chặt cây trúc.

Liễu Vũ nhìn thấy chua xót không thôi.

Cô phân phó đại tư tế chăm sóc Trương Tịch Nhan thật tốt, tự mình mang theo đại trưởng lão và hơn ba mươi người khỏe mạnh đến nơi giấu đồ để đem vật tư về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play