Như chỉ chờ câu nói đó, anh ta liền ra lệnh: “Đưa Thái tử phi về phòng!”

“Khoan!” Mộng Cầm lập tức đứng lên. Cô nhìn người vừa ra lệnh, dứt khoát đề nghị: “Muốn tôi làm Thái tử phi gì đó cho anh cũng được. Nhưng với điều kiện: Hãy rửa sạch tội cho Mộc Trầm, cho phép Đội Thập Vệ vào thành hộ giá anh ấy bình an trở về Mộc quốc!”

Anh ta nhìn cô chăm chú một hồi rồi thỏa hiệp: “Anh chiều em!”

Sau đó, quay sang tên thuộc hạ: “Truyền lệnh: Công chúa qua đời vì bệnh tim tái phát! Mộc Trầm vô tội! Phóng thích trở về Mộc quốc!”

Anh ta nhìn cô đắm đuối. Chầm chậm nâng cằm cô lên, nở nụ cười hài lòng: “Vậy được chưa em yêu? Em yên tâm làm Thái tử phi Hương quốc rồi chứ?”

Yên tâm sao? Có ma mới tin lời hứa của hạng người lợi dụng chức vụ quyền hạn báo tư thù riêng.

“Tôi muốn tận mắt thấy anh ấy rời khỏi thành an toàn!”

"Được! Anh sẵn sàng chiều em!

Với điều kiện: Đêm nay em gả luôn cho anh!"

Mộng Cầm cảnh giác nhìn anh ta: “Ý anh là sao?”

Anh ta đưa tay vuốt nhẹ gò má trắng hồng. Cảm giác mát mịn va vào lòng bàn tay thật thích. Anh ta quyết định: “Đêm nay, chúng ta bái đường thành thân!”

Người mình yêu đã vào tay. Thời cơ cũng đã đến. Tránh tình trạng đêm dài lắm mộng, anh ta làm chồng cô luôn cho chắc.

Mộng Cầm đã tính đâu vào đó. Chỉ cần cứu được anh, thấy anh an toàn rời xa nơi đây, cô đã mãn nguyện.

Cô nở nụ cười bình thản: “Được! Tôi đồng ý. Nhưng trước giờ hợp cẩn, tôi muốn tận mắt chứng kiến Mộc Trầm bình an rời thành!”

Người con gái mình yêu đã đồng ý làm vợ. Cô đang ở sát bên thì tiếc gì một cuộc tiễn đưa người cũ. Anh ta muốn cao thượng một lần để làm đẹp hình tượng vị Thái tử Hương quốc trong đôi mắt vợ, bèn hào sảng khoát tay: “Duyệt luôn!”

Nhưng để tránh cảnh vợ mình bị thằng khác ôm hưởng lợi, anh ta chỉ cho: “Em được phép đứng trên thành cao nhìn anh ta từ xa!”

Mộng Cầm chợt bật cười chua chát. Ở đâu để tiễn đưa anh? Đối với cô mà nói, bây giờ không còn quan trọng nữa! Đứng ở đâu cũng được, miễn sao cô trông thấy anh cùng Đội Thập Vệ an toàn rời đi là tốt rồi.

Dù sao gặp mặt mà kẻ ở, người đi chỉ làm rối lòng nhau. Và tiếc thương không nỡ. Cách chia tay giảm đau thương tốt nhất cho anh là biệt ly trong im lặng.

Anh về sống tiếp cuộc sống của anh. Cô ở lại có hướng đi của riêng mình.

Khi lòng đã sáng rõ, Mộng Cầm không còn sợ gì nữa. Cô ngước mặt nhìn bầu trời cuối đông chập chùng mây xám, buông một từ nhẹ tênh: “Được!”

Anh ta cười to sảng khoái. Rồi ngông nghênh khoát tay ra lệnh: "Đưa Thái tử phi về phòng!

Chuẩn bị lễ thành hôn!"

Cô bước đi nhưng sựt nhớ điều gì bèn dừng lại: “Tôi muốn gặp Nhất Vệ một lát!” Có một số việc, cô cần dặn dò anh ấy tránh Mộc Trầm nghi ngờ.

Anh ta hơi đắn đo rồi cử đám Cẩm y vệ đi theo đề phòng bất trắc.

“Nhất Vệ! Có việc này tôi báo trước với anh. Mộc Trầm vô tội. Anh ấy sẽ được thả ra nội ngày hôm nay. Các anh hãy đưa anh ấy về ngay Mộc quốc.”

“Còn cô?” Nhất Vệ tự nhiên có linh cảm bất an.

Mộng Cầm cuộn chặt bàn tay, cô thầm hít sâu vài hơi rồi nở nụ cười trấn an Nhất Vệ: "Tôi còn có một số việc muốn trao đổi với thầy tôi! Sau đó, theo thầy về trường luôn!

Nếu Mộc Trầm có hỏi: Hãy nói là Mộng Cầm đã bình an về nhà. Và hẹn gặp lại anh ấy ở đó!"

“Sao tôi nghe…không thật lắm!” Cặp mắt quen trinh thám, hộ giá hoàng tử của Nhất Vệ nhìn chăm chú vào mặt cô.

Mộng Cầm biết. Cô quay sang trừng mắt vào Nhất Vệ: “Anh nhìn Thái tử phi như vậy là vô lễ đó, biết chưa?”

Anh ấy lập tức cúi đầu: “Xin lỗi cô! Chỉ vì…”

Mộng Cầm gạt đi: “Tôi biết mà!”

Điều cần nói đã nói, Mộng Cầm cười một cái thật tươi, đập vai Nhất Vệ: “Tôi đi đây! Anh chuẩn bị đón Mộc Trầm nhé!”

“Dạ! Tôi biết rồi! Thưa Thái tử phi!”

“Ừm! Danh xưng này rất hay! Mộng Cầm tôi đa tạ anh nhé!” Cô thẳng lưng bước đi mà đôi mắt đã trào dâng dòng lệ.

Cùng với việc trang hoàng hôn lễ ở phủ Thái tử. Trong ngục thất, Mộc Trầm được đọc lệnh xá tội.

"Quốc vương Hương quốc có chiếu: Công chúa Hàn Nghi Hương quốc bị bệnh tim bẩm sinh tái phát qua đời. Mộc Trầm hoàng tử Mộc quốc vô can. Nay ban chiếu rửa sạch hàm oan. Trả tự do!

Khâm thử!"

“Tạ ơn Quốc vương!”

Mộc Trầm theo tốp lính canh ra ngoài.

“Hoàng tử!” Nhất Vệ cùng chín anh em trong đội hộ giá có mặt.

Mộc Trầm ngó trước, nhìn sau rồi hỏi Nhất Vệ: “Mộng Cầm đâu?”

“Dạ, Cô ấy có việc gấp ở trường. Tôi đưa cổ về đó rồi ạ!”

“Thật không?” Tự nhiên thấy lời tên cận vệ trung thành không còn đáng tin cậy.

Nhất Vệ lập tức chắp tay, cúi đầu chân thành: “Dạ thật…một trăm phần…trăm!”

“Vậy chúng ta mau đi thôi!” Anh trở về cho cha yên tâm rồi về trường tìm cô. Anh nôn nóng lắm rồi.

Mà lúc này, trên thành cao, vị Thái tử Hương quốc đang dặn dò tên cận vệ: “Khi thấy nó ra khỏi thành một trăm mét, lập tức bắn bỏ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play