Nhất Vệ nháy mắt ra hiệu cho Nhị Vệ. Cả hai xoay lưng rời đi.
Nhưng lạ không! Chân phải anh ấy tự nhiên bước không được!
“Mộng Cầm! Cô làm gì vậy?” Nhất Vệ nhìn xuống bàn chân bị vướng, anh ấy giật mình.
Mộng Cầm hai tay quyết ôm chặt chân Nhất Vệ: “Anh không cho tôi theo. Vậy cứ kéo lê tôi đi! Mộng Cầm tôi, dù còn chút hơi tàn cũng phải gặp được Mộc Trầm!”
“Cô đang làm chậm trễ thời gian cứu Mộc hoàng tử đó, biết không?”
“Vậy anh còn chần chờ gì nữa! Chúng ta mau đi thôi!” Nói xong, Mộng Cầm ôm chân Nhất Vệ chặt thêm chút.
Rút không ra. Thái tử phi Mộc hoàng tử hết lòng cưng chiều, Nhất Vệ nào dám làm mất cọng lông tơ trên người Mộng Cầm. Nên anh ấy đành cúi xuống ôm lấy cô rồi cùng Nhị Về phi thân vút vào không trung hướng về Mộc quốc.
“Các anh đều là thần tiên?” Cô buộc miệng hỏi.
Nhất Vệ liếc nhìn cô rồi thở dài nói: “Chúng tôi là phong tinh! Một loài phong hấp thụ khí trời hàng vạn năm hóa thành. Hoàng tử chưa cho cô biết á?”
“Biết rồi! Nhưng tôi tưởng ảnh nói xạo!”
Nhất Vệ chợt giảm tốc độ, ái ngại nhìn cô: “Vậy giờ… cô định sao?”
“Sao sao gì! Ảnh là vị hôn phu của tôi! Dù là ai tôi cũng theo anh ấy!” Cơ duyên này đã định. Tình đã quyện. Ước hẹn đã trao. Thì cô không bao giờ thay đổi. Bằng mọi giá, cô phải cứu anh bình an.
“Cô tạm thời ở đây! Có tin gì tôi sẽ báo!” Nhất Vệ để cô ở lại một quán trọ.
“Anh đùa tôi đó à? Tôi đến đây không phải để ở trọ! Tôi muốn cùng anh đi cứu Mộc Trầm!”
“Nhưng Mộc hoàng tử đang bị giam cầm ở Hương quốc! Cô thân là người phàm sao có thể?”
Lời của Nhất Vệ thức tỉnh Mộng Cầm. Nhưng cô không thể ngồi chờ: “Vậy anh cho tôi theo đến Hương quốc cũng được!” Nói xong, sợ Nhất Vệ phi thân mất dạng, cô giữ chặt cánh tay anh ấy. Nhất Vệ hết cách, đưa cô theo về bản doanh Đội Thập Vệ.
“Đêm nay đúng giờ tý, theo lệnh của Mộc Vương, đội chúng ta xuất phát!” Trong phòng họp bàn kế sách, Mộng Cầm đã lén nghe Nhất Vệ hạ lệnh.
Cô lần ra chuồng ngựa dùng vài thủ thuật nhỏ mê hoặc đám ngựa chiến rồi bí mật treo túi hương vào đuôi của chúng.
Lần theo mùi hương chỉ có cô mới cảm nhận được, cô đến Hương quốc.
Cổng thành giờ giới nghiêm, lính canh phòng cẩn mật, cô chưa biết cách vào trong như thế nào?
Bóng cô gái nhỏ lọt vào một đôi mắt đang đốc thúc đám lính canh. Anh ta đi nhanh về phía cô: “Mộng Cầm! Sao em lại ở đây?”
“Thầy Hàn! Sao thầy cũng ở đây? Hèn chi mấy ngày nay, em không gặp thầy ở trường!” Giữa nơi đất khách quê người, gặp được người quen mừng vui khôn tả xiết.
Cô cầm lấy tay vị thầy giáo trẻ: “Mộc Trầm đang gặp nạn ở đây! Thầy có thế đưa em vào thành được không?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Vào đó…em định làm gì?”
Cô nói ngay: “Em phải cứu anh ấy!”
“Cứu như thế nào?”
Cô chợt suy tư: “Em chưa biết! Nhưng trước mắt cứ vào đó đã rồi sẽ tự có cách sau!”
Anh ta giả bộ đi qua đi lại tìm cách giúp cô vào thành. Rồi nghiêm túc đứng trước mặt Mộng Cầm, nói: “Tôi có một cách giúp em cứu Mộc Trầm!”
Hai mắt cô long lanh sáng. Niềm vui vỡ òa, cô cầm tay anh ta: “Cách gì ạ? Thầy chỉ giúp em với!”
Anh ta làm bộ hệ trọng rồi nói nhỏ vào tai cô: “Thái tử Hương quốc đang yêu một cô gái giống y hệt em. Em nhận lời làm Thái tử phi của Hương quốc! Muốn cái gì ngài ấy cũng chiều!”
“Làm Thái tử phi là làm vợ ý ạ? Thôi! Em không làm!” Cô khoát tay từ chối.
“Vậy thầy bó tay!” Anh ta quay lưng bỏ đi. Vừa đi vừa nói: “Em quay về trường chăm lo học tập. Và quên bén anh ta đi. Chứ quanh quẩn ở đây chỉ phí thời gian. Vì Mộc Trầm đã phạm tội sát hại Hương công chúa. Tội này chỉ có một chữ: chết!”
Mộng Cầm thối lui ra sau mấy bước rồi ngã ngồi xuống trước cổng thành. Cô bàng hoàng. Đôi mắt thất thần nhìn vào chốn hư không trống rỗng.
Phạm tội chết sao?
Một chữ ‘chết’ vận vào anh như kéo theo sinh mệnh cô. Cô ngất đi giữa màn đêm cô tịch.
Không biết cô ngất bao lâu. Khi mở mắt. Phát hiện mình nằm trên một chiếc giường lạ ở một căn phòng lạ hoắc. Mộng Cầm bật dậy, phóng thẳng luôn xuống sàn đi nhanh về phía cửa.
Lúc bàn tay cô chạm vào tay nắm. Sau lưng có tiếng nói: “Em tỉnh rồi đó à?”
Cô giật mình quay lại, mở to đôi mắt màu mật nhìn chằm chằm vào anh ta: “Sao thầy lại ở trong phòng con gái?”
“Phòng con gái sao?” Anh ta cười thích thú, chỉ tay xuống bàn: “Đây là phòng tôi!” Sợ cô hoảng lên, anh ta nói thêm: “Đêm qua em ngất, hết cách tôi buộc phải đưa em về đây!”
Mộng Cầm đang nóng vội, cô từ biệt luôn: “Em cảm ơn thầy! Em đi đây!”
Cô dứt khoát mở cửa. Lập tức hai bức tường thịt đen thui lăm le hai thanh trường kiếm đứng chắn lối đi.
Ôi mẹ ơi!
Cô giật mình thối lui vào trong ba bước.
Gì vậy trời? Sao giống mấy tay sát thủ chuyên làm chuyện ác trong những bộ phim kiếm hiệp mà cô từng xem khi còn nhỏ.
“Các anh là ai? Vì sao chắn lối đi của tôi?” Sau khi bình tĩnh lại, cô nhìn chằm chằm vào hai cây đồ đen đằng đằng sát khí ở ngoài cửa.
Mặt họ lạnh tanh như hai pho tượng đồng đen.
“Tôi không quen hai anh! Làm ơn tránh ra cho!” Cô quyết định đi. Trời có cản cô cũng lao ra.
“Á…!” Tiếng la của Mộng Cầm.
Lập tức người bên trong quát lên: “Nhị Sát!”
“Dạ, Thái tử!” Hai gã chắp tay rồi thối lui ra sau.
Lối đi đã mở. Nhưng Mộng Cầm không đi nữa. Cô ngơ ngác nhìn vị thầy giáo trẻ Khoa múa ballet
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT