Tiến tới ngày mai

Chương 4


8 tháng


9.

Mười năm sau, Hạng Đống và tôi kết thúc công tác, cầm một khoản trợ cấp kếch xù tiết kiệm được trong những năm qua, cùng với hàng triệu tiền nhuận bút của tôi (tôi có hai cuốn tiểu thuyết dài tập lấy bối cảnh châu Phi rất nổi tiếng, ngay cả người bán sách thực cũng cảm thấy hứng thú, liên hệ với tôi thương lượng công việc xuất bản), mua một căn nhà có sân có cây cối ở một thành phố ven biển định cư.

Tôi và Hạng Đống tìm được công việc, cũng tìm được trường tiểu học công thích hợp cho con gái.

Joey từ nhỏ lớn lên ở Châu Phi, một người da vàng, lại đen như cá chạch, cười rộ lên thấy răng không thấy mắt, ném vào đống than đảm bảo tìm không ra.

Tiếng Trung nói rất lưu loát, nhưng vừa làm bài thi liền lộ ra, nhất là phần văn cổ.

Tôi tức giận cầm chổi lông gà đuổi theo con bé:

"Con có phải là người Trung Quốc không hả? Tiếng Hán của chị em da đen còn lợi hại hơn con nữa.”

Nó nhờ vào sự hỗ trợ của cha, không sợ tôi, giống như một con khỉ châu Phi, trườn lên cây và kêu ríu rít

Được, bản lĩnh leo cây này, đúng là cùng cha nó nhất mạch tương thông.

Tôi lấy cần câu đuổi nó khỏi cây.

Vừa quay đầu lại, cha nó đến, hai cha con ôm nhau run rẩy.

Hai diễn viên chính biểu diễn tiết mục anh anh em em cho tôi tại hiện trường.

Bộ dạng vô lại của Hạng Đống bây giờ, thực sự không còn chút dấu vết nào của nam thần phong thái u sầu, cấm dục chi hoa năm đó.

Thật sự là nữ chính đến muốn rơi lệ, nữ chính nhìn đều lắc đầu.

Đàn ông im lặng, đàn bà khóc, bi thương vô cùng.

Sau tám năm liên tục tấn công tôi bằng những cuộc điện thoại, người cha cặn bã của tôi đột nhiên im hơi lặng tiếng.

Bởi vì người mẹ vô tâm đã bỏ rơi chồng và con gái của tôi, chán chơi bên ngoài, đã quay lại.

Người cha cặn bã của tôi cũng đồng ý cho bà trở về.

Hai người bọn họ năm đó dừng như chưa từng làm thủ tục ly hôn chính thức, cho nên hiện tại có vẻ như có thể cũng không cần phục hôn?

Bây giờ hai kẻ già xấu đều ngày ngày biểu diễn võ thuật tại nhà, còn nhiệt tình gọi điện thoại cho tôi vạch trần ngọn nguồn lẫn nhau.

Tôi muốn nói một câu ông trời có mắt, kẻ ác tự có kẻ ác trừng trị, nhưng mà nghe bọn họ ở đầu dây bên kia náo nhiệt, lại yên lặng đem những lời này nuốt trở lại.

Tôi cảm thấy nếu tôi mắng bọn họ, nói không chừng bọn họ cảm thấy tôi đang thể hiện lòng hiếu thảo, chân thành chúc phúc.

Hạng Đống và cha mẹ anh đã đoạn tuyệt qua lại nhiều năm, không hề nghe tin tức gì về nhau

Khả năng duy nhất có thể xảy ra tiếp xúc sau này là nhận được thư của luật sư, yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ dưỡng lão hoặc làm thủ tục thừa kế.

Tôi đoán cái trước ít có khả năng xảy ra hơn.

Có tin đồn chưa được xác nhận rằng, có một số ít bộ phận nhỏ người dân đối với mặt tình cảm rất lãnh đạm.

Điều này có thể đúng trên người cha mẹ Hạng Đống, họ tự có học thuật và sự nghiệp đạt được cảm giác thỏa mãn, con cái đối với họ mà nói, không có nghĩa là niềm vui, mà là một nghĩa vụ và gánh nặng mà không thể không thừa nhận.

Họ đơn giản và thô lỗ với gánh nặng thêm này và rất không thân thiện.

Vì vậy, khi Hạng Đống bỏ trốn, cha mẹ anh cũng không hề có ý định nghiêm túc tìm kiếm và muốn anh về nhà, ngoại trừ vài cuộc gọi xã giao trong những năm đầu đại học.

Hạng Đống và tôi có Joey, cha mẹ anh cũng chỉ tận chức tận trách gặp qua một lần trong video, không biểu hiện ra hứng thú của đại đa số người già đối với con cái.

Ngay cả khi chúng tôi đặt cho Joey cái tên không phải thuần địa phương này, cha mẹ anh cũng không phản đối.

Xem ra, không quấy rầy lẫn nhau chính là giới hạn và tôn trọng cuối cùng của chúng tôi đối với nhau.

Khi mọi chuyện đang dần đi vào quỹ đạo thì tôi lại nhận được một cuộc điện thoại đã im lặng hồi lâu.

“An Gia, cô và Hạng Đống về nước rồi à? Ra ngoài uống chén trà, tâm sự đi.”

Tôi khựng lại, dây cung thả lỏng đã lâu trong đầu chậm rãi căng thẳng.

“Có cần gọi Hạng Đống đi cùng không?”

Nhạc Đinh Lan trầm mặc một hồi.

Tôi nghe được rất rõ ràng cô ta thở ra một hơi ở đầu ben kia, rất nhẹ, rất nhanh.

“Không cần gọi cậu ấy, hai người phụ nữ chúng ta tụ tập một chút đi.”

Nhắc mới nhớ, tôi và Nhạc Đinh Lan từng ngồi cùng bàn một thời gian, trong mắt mọi người, lẽ ra mối quan hệ của chúng tôi phải thân thiết hơn mới đúng.

Chứ không phải vì Hạng Đống, vì những thù hận ở kiếp trước mà dây dưa nhiều năm như vậy.

10.

Nhạc Đinh Lan cố ý mua vé máy bay từ thành phố cô ta làm việc bay tới.

Nơi chúng tôi gặp nhau là quán bar của khách sạn nghỉ dưỡng năm sao cô ta ở.

Khi cô ta xuất hiện, mặc áo khoác Burberry, chân đi giày da gót phẳng, tóc nhuộm thành màu đỏ thẫm, gợn sóng lớn, rũ xuống vai.

Trang điểm tinh xảo, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ.

Hoàn toàn khác với hình ảnh bí thư chi bộ đoàn học bá một lòng chỉ đọc sách thánh hiền chải bím tóc đuôi ngựa đơn giản, đeo kính gọng đen, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ trong trí nhớ của tôi.

Thời gian không chỉ thay đổi cô ta.
Nó cũng thay đổi tôi.

Năm đó cô gái quyến rũ yêu thích vẻ đẹp xinh xắn, yêu tóc dài yêu kiểu tinh linh rong biển, yêu vật phẩm trang sức, hôm nay là một người phụ nữ trung niên siêu ngầu tóc ngắn, màu da lúa mì, áo khoác phi hành siêu lớn cộng thêm quần củ cải đi khắp thiên hạ.

Trải qua kiếp trước kiếp này, cộng lại thời gian ba bốn mươi năm, chúng tôi đánh giá lẫn nhau, lịch sự gật đầu.

Sau khi ngồi xuống, phục vụ bưng đồ uống cho chúng tôi.

Cô ta mở miệng trước, giọng khẳng định, không thể nghi ngờ.

“Cô gạt tôi, An Gia, cô vẫn luôn gạt tôi.”

Tôi đặt muỗng cà phê xuống, ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cô ta.

“Là cô muốn lừa gạt chính mình, tôi chỉ là giúp cô mà thôi.”

Bàn tay đang cầm thìa của cô ta đột nhiên siết chặt, đồng tử thu nhỏ lại, giống như lỗ kim.

Đều là người thông minh, không cần nói quá nhiều, chỉ cần vài lời là mọi chuyện sẽ rõ ràng.

“Cô cũng sống lại? "

Cô ta thì thầm, không phải như muốn một câu trả lời mà giống như đang tự nhủ với chính mình.

" Tôi vẫn luôn hoài nghi điều này, nhưng tôi không muốn tin. Tôi tình nguyện tin tưởng lời cô nói đều là sự thật, cô và Hạng Đống chó cắn chó, xé rách xuống địa ngục, cũng không chịu tin tưởng cô đang gạt tôi, hai người thật sự trải qua cuộc sống hạnh phúc.”

Đúng vậy, nếu tôi và Hạng Đống ở bên nhau thật sự hạnh phúc, vậy tất cả những gì kiếp trước cô ta làm, không phải uổng công làm thằng hề sao?

Phải biết rằng, lúc trước cô ta giấu diếm tờ giấy của tôi, là thật sự tự cho mình là chính nghĩa, muốn cứu vãn thiên chi kiêu tử lầm đường lạc lối.

Nếu điểm chống đỡ này bị phá vỡ, làm sao cô ta có thể tự bào chữa trong logic của mình? Làm thế nào để có thể gọi là nền tảng đạo đức cao?

Nhưng cô ta nhanh chóng tìm ra lí do đùn đẩy khác.

“Nếu cô cũng là sống lại, vậy tôi liền hiểu ra rồi. "

Cô ta khoanh hai tay, đặt ở trên mặt bàn đá cẩm thạch, tư thái nhàn nhã

“Chắc chắn là cô đã thay đổi quá khứ của mình, lật sang một trang mới, từ đó thay đổi số phận của cô và Hạng Đống.”

Excuse me?

Lời này, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống.

Nhạc Đinh Lan, cho tới hôm nay, cô ta vẫn không hiểu nguyên nhân sâu xa gây nên sự thất bại của hai đời cô ta là gì sao?

Tôi cũng ngồi trở lại, thẳng lưng, cùng cô ta đối diện.

“Tôi không thay đổi quá khứ của mình, bởi vì tôi không thể làm gì để thay đổi. Tôi vẫn là con người của kiếp trước. Hạng Đống cũng vẫn là Hạng Đống kiếp trước, cô ở đối diện anh ấy, lại từ nhỏ đến lớn, không phát hiện khốn cảnh trầm mặc của anh ấy, không nghe thấy anh ấy âm thầm cầu cứu, không chấp nhận sự yếu đuối cùng khóc lóc của anh ấy, chỉ nguyện ý ảo tưởng một đóa hoa cao lãnh hoàn mỹ để thỏa mãn dục vọng của cô.”

Mọi chuyện vẫn như ngày hôm qua, không có gì khác biệt.

Giọng của tôi không lớn, nhưng mỗi một chữ đều mang theo sự không cam lòng, đau đớn cùng khinh bỉ mà tôi đã từng có.

“Mà cô, cũng vẫn giống như kiếp trước, ngạo mạn tự đại, không nhìn thấy người thật, chỉ nhìn thấy thiết lập giả dối đơn giản.”

"Trong trái tim cô, cô cố chấp tin rằng chỉ có những người có điểm số tốt mới xứng đáng với những người có điểm số tốt. Chỉ có một gia đình môn đăng hộ đối xứng mới xứng đáng với tình yêu và hôn nhân thực sự bền vững. Người nghèo chỉ xứng đáng với sự dâm đãng và xấu xa, bởi vì người nghèo sinh ra đã có tâm ác. Chỉ có người giàu mới có thể cao thượng, nhân hậu, chính trực, bởi vì chỉ có người giàu mới có lương tâm."

“Nhưng cũng có một câu ngạn ngữ, người ngay thẳng là kẻ giết chó, nhưng kẻ bất trung lại đều là học giả.”

“Cô cho rằng nhà tôi nghèo, thành tích của tôi kém cỏi, tôi tiếp cận Hạng Đống, chỉ có thể kéo anh ấy xuống, nhưng cô có nghĩ tới hay không, thành tích không phải yếu tố duy nhất quyết định cuộc sống, con đường đi tới thành công không chỉ có một, giống như tìm kiếm bạn đời không phải là làm bài, cũng không có cái gọi là đương nhiên.”

"Người ta suốt đời tìm kiếm trong biển người mênh mông một cá thể có thể làm cho linh hồn mình hoàn chỉnh, có thể làm cho mình cảm thấy đau đớn hay vui vẻ, cười hay rơi lệ. Người đó, không nhất định phải hoàn mỹ, không nhất định phải ưu tú, không nhất định phải giàu có, thậm chí không nhất định phải khỏe mạnh. Nhưng một khi tìm được người đó, linh hồn của tôi sẽ nói cho tôi biết, chính là người đó, người đó làm cho tôi cảm thấy tất cả đều đáng giá."

Mối quan hệ này không nhất thiết phải lành mạnh, ví dụ như cha mẹ cặn bã của tôi.

Từ bất cứ một góc độ nào mà nói, bọn họ đều là mặt trái của tiêu chuẩn cha mẹ mẫu mực.

Nhưng tôi không thể không nói, bọn họ có thể thật sự là người duy nhất của đối phương.

Thậm chí bao gồm cả cha mẹ Hạng Đống, bọn họ có thể ở dưới một gian phòng, lãnh đạm chung sống cả đời, đối đãi với con trai cũng có chí cùng nhau, đây không phải là một loại quan hệ cộng sinh kỳ lạ sao?

Cuộc sống không phải là một khuôn mẫu được vẽ ra, chỉ thể hiện sức khỏe tích cực, hoàn mỹ, đạo đức cao thượng.

Cuộc sống là bảng màu rắc rối phức tạp, ánh sáng và bóng tối giao thoa, đê tiện và cao thượng cùng tồn tại.

Tất cả mọi thứ được tạo ra theo nhiều cách khác nhau.

Thế giới bởi vậy mà cũng càng đặc sắc.

"Mỗi người đều là chủ nhân của chính mình, và đó là niềm vui của con người khi đưa ra quyết định với ý chí tự do và chấp nhận rủi ro và trách nhiệm của chính mình."

“Hạng Đống sở dĩ yêu tôi, nhất định là có nguyên nhân của anh ấy. Cô dựa vào cái gì cao cao tại thượng, tùy thiện thay anh ấy quyết định cái gì là tốt? Cái gì là không tốt?”

"Một khi ý tốt của cô không được chấp nhận, cô lại phải dùng hết toàn lực, đem Hạng Đống và tôi giẫm vào cống ngầm thối, giẫm vào tầng thấp nhất của địa ngục, để chúng tôi thối rữa bốc mùi, đi sám hối, đi chuộc tội, đi tôn lên cái gọi là tầm nhìn xa cùng sự lương thiện chính trực của cô?"

"Chẳng lẽ bởi vì cô học tập tốt, cô cao quý, cho nên cô chính là chính nghĩa, đạo đức cao thượng, không thể thách thức? Mọi thứ cô muốn đều phải được đặt trên một chiếc đĩa vàng và giao cho cô một cách trân trọng sao?”

“Nhạc Đinh Lan, cô nên tỉnh lại đi. Thế giới chân thật cũng không tồn tại xung quanh ý chí của cô, nó có logic của nó. Nếu cô nhìn không thấu nó, cô không thể chấp nhận nó, thì cô vĩnh viễn sẽ đem hy vọng sống hạnh phúc ký thác vào xui xẻo của tôi và Hạng Đống.”

“Cô vĩnh viễn không được tự do.”

Vừa dứt lời, một ly cà phê hắt thẳng về phía tôi.

May mắn hôm nay tôi không trang điểm, áo khoác mặc cũng rộng rãi, áo T - shirt bên trong bị ướt, từ bên ngoài cũng nhìn không ra khác thường.

Tôi lấy khăn giấy ra, lau đi lớp kem dính trên mặt, vẫy tay gọi người phục vụ đang căng thẳng bên cạnh.

Trả tiền cho tách cà phê của mình, tôi đứng dậy, nhìn người phụ nữ đối diện.

Cả người cô ta đang run rẩy, đôi mắt long lanh bị nhũn ra do mí mắt rung mạnh, má hồng cũng không đè được sắc mặt trắng bệch của cô ta.

“Đinh Lan, buông tha cho chúng tôi đi. Coi như là, nể tình tôi đã từng nhiệt tình ngưỡng mộ cô, hoặc là nể tình kiếp trước tôi chết thảm, ít nhiều cũng có vài phần nguyên nhân của cô, sống tốt cuộc sống của mình, đừng tới tìm tôi nữa.”

Tôi về đến nhà, Hạng Đống và Joey đang nằm dưới gốc cây, bên cạnh có hai hộp giấy lớn mở sẵn, bên trong đặt các loại gỗ lớn nhỏ thô to tinh tế.

Joey từng nói con bé muốn một ngôi nhà trên cây.

Tôi tắm nhanh chóng, chạy đua với thời gian để thay quần áo và tham gia nhóm với họ.

Nếu chậm một chút, sợ là ngay cả mấy bước cuối cùng cũng không có phần của tôi.

Nhà trên cây làm xong, tôi nảy ra ý tưởng và tìm ra bảng màu, ba chúng tôi vẽ ngôi nhà trên cây bằng những ngón tay đầy màu sắc.

Hạng Đống vừa hôn trộm tôi một cái, đột nhiên ngẩn ngơ, hốt hoảng kêu lên:

"Trong nhà vẫn còn nồi canh anh đang nấu..”

Nói xong liền giống như con thỏ trúng tên vọt vào phòng bếp.

Joey vui vẻ chui vào lòng tôi, nhân lúc tôi chưa chuẩn bị, bôi lên mặt tôi sơn màu.

Tôi nhìn quanh tìm một nhánh cây thuận tiện:

"Tiểu quỷ nhỏ, bài văn hôm nay con đã viết xong chưa?"

Con bé hét lên nhảy xuống cây và lẻn vào bếp.

Tôi cầm cành cây, đứng trước nhà cây.

Nhìn con tôi, người yêu tôi, nhà tôi.

Trong hoàng hôn ồn ào, thế giới cùng tôi, hiểu ý mỉm cười.

Cuộc sống tốt đẹp là như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play