Người như Phó Thừa Vũ chẳng có điểm gì để chê, vậy mà Trần Kiêu nói ly hôn liền ly hôn.
Lâm Dục Hành vừa rồi còn đang sôi nổi cũng đã bình tĩnh lại, không còn nhìn Trần Kiêu nữa.
Trịnh Thanh Sơn trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền bình tĩnh lại, "Ừm" một tiếng.
Trò chơi tiếp tục.
Trần Kiêu không mấy may mắn, liên tục bị quay trúng.
Mọi người dường như rất thích bàn tán chuyện riêng của người khác, Lưu Ly Ly hỏi: "Sao cậu lại ly hôn với Phó Thừa Vũ?"
Diệp Thải lại nhìn Lưu Ly Ly một cái, khinh thường sự tọc mạch của cô ta.
Lưu Ly Ly không để ý, háo hức chờ câu trả lời của Trần Kiêu.
Trần Kiêu rũ mắt xuống, rót ba ly rượu, "Tôi uống."
Cô thường giúp Phó Thừa Vũ bàn chuyện làm ăn,cũng khó tránh khỏi phải uống rượu, vì vậy tửu lượng không tồi.
Uống ba chén, cổ họng có chút nóng nhưng thần trí vẫn tỉnh táo. Đột nhiên nhớ tới những gì Phó Thừa Vũ đã làm với mình, cô cảm thấy sự tức giận dâng lên trong lòng.
Thật sự xui xẻo, cô lại bị quay trúng.
Lưu Ly Ly tiếp tục hỏi: "Sau khi ly hôn, cậu có hình mẫu đàn ông lý tưởng nào không?"
Trần Kiêu sững người, không nhìn ai, tự rót thêm ba ly rượu, uống cạn, không trả lời.
Vừa mới uống hơi nhiều, Trần Kiêu muốn ra một chỗ khác nghỉ ngơi, mọi người cũng không ngăn cản.
Cô vừa đi thì tới lượt Diệp Thải gặp vận đen, đành phải tự phạt ba ly rượu.
Cô ấy bị dị ứng với rượu, Trần Kiêu đã biết chuyện này.
Trần Kiêu ngồi bên cạnh đỡ rượu cho bạn mình.
Vương Bằng Trình không nhịn được cười nói: "Trần Kiêu, tửu lượng của cậu tốt như vậy mà trước đây tôi không biết."
Trần Kiêu thản nhiên cười.
Đến lúc này đầu óc cô đã bắt đầu choáng váng, tuy nhiên hành vi vẫn không có gì bất thường,
Cuối cùng, đám bạn học bắt đầu chúc mừng năm mới, sau đó tạm biệt nhau.
Lưu Ly Ly muốn kéo Trịnh Thanh Sơn đi tiếp tăng hai, nhưng Trịnh Thanh Sơn bình tĩnh từ chối.
Trần Kiêu quay mặt không nhìn, Diệp Thải lo lắng đỡ cô, hỏi: "Uống nhiều như vậy rồi, hay tôi đưa cậu về nhé?"
Trần Kiêu lắc đầu: "Tôi không sao, tôi tự về được."
Trần Kiêu đã cương quyết như vậy, Diệp Thải cũng không miễn cưỡng.
Cũng may nhà Trần Kiêu không quá xa nơi này.
Trần Kiêu không thích những nơi ồn ào náo nhiệt, vì vậy cô cố gắng bước thật nhanh ra khỏi KTV.
Ngay khi gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong không khí còn vương mùi pháo hoa, trên người cô tản ra nồng nặc mùi rượu.
Cô không muốn về nhà. Cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cha mẹ và người thân nên dứt khoát đi ngược hướng, tùy tiện tìm một khách sạn để ở qua đêm.
Đi được vài bước, cô cảm thấy bụng rất khó chịu, vội tìm một thùng rác, cúi người nôn ra.
Nước mắt lăn dài từ hốc mắt. .
Không thể phân biệt là nước mắt sinh lý hay cô đang khóc vì tủi thân.
Sau khi cô nôn sạch sẽ, một bóng đen cao gầy đột nhiên xuất hiện dưới ánh đèn đường, bao trùm bóng dáng cô.
Một bàn tay mảnh khảnh và trắng trẻo đưa khăn giấy về phía cô.
Trên ngón giữa bàn tay phải có một vết sẹo, là một vết thương cũ.
Trần Kiêu ngẩn người, một lúc lâu sau mới cầm lấy khăn giấy của Trịnh Thanh Sơn, lau vết nước trên miệng.
Giọng nói ôn nhu từ đỉnh đầu truyền đến: "Không nhiều người có thể giữ được bản chất lương thiện sau khi va chạm với cám dỗ."
Trần Kiêu ngẩng đầu lên, cơn gió thổi qua làm cô khẽ rũng mình, "Cám ơn."
Cô nhận ra Trịnh Thanh Sơn đã biết chuyện Phó Thừa Vũ ngoại tình.
Trần Kiêu lúc này không muốn anh nhìn thấy sự chật vật của mình nên không nhìn anh nữa, lảo đảo đi về phía trước.
Còn chưa đi được bao xa, cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
Liếc mắt nhìn lại, cô thấy bước chân anh đang song song với mình.
"Bạn học Trần, để tôi đưa cậu về."
Trần Kiêu thoáng thất thần, bước chân vấp ngã, lao thẳng về phía trước.
Cũng may Trịnh Thanh Sơn nhanh tay, anh ôm cô lại, vòng tay qua eo cô, xuyên qua lớp áo, cô vẫn có thể cảm nhận được sức lực của anh.
Hơi thở của anh xâm nhập vào lồng ngực cô.
Bộ ngực rắn chắc của người đàn ông gần như áp vào mặt cô.
Khuôn mặt Trần Kiêu lúc này đỏ ửng lên.
"Cậu ổn chứ?"
Khi anh nói, cô cảm nhận được lồng ngực anh rung lên, tiếng tim đập dội vào mãng nhĩ cô.
Trần Kiêu nuốt nước bọt, nương theo men rượu ngẩng đầu lên từ trong ngực Trịnh Thanh Sơn, mắt long lanh, đuôi mắt ửng hồng.
Trong đầu cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên mở miệng: "Trịnh Thanh Sơn, cậu biết tình một đêm có cảm giác gì không?"
Khi Trần Kiêu còn trẻ, điều dũng cảm nhất cô từng làm chính là mỗi lần ngẩng đầu, cô lại lén liếc nhìn bóng dáng thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ.
Đó là bí mật được cô khoá chặt trong ký ức.
Sau một lần ly hôn, rõ ràng cô đã dũng cảm hơn rất nhiều, thậm chí cô còn hỏi Trịnh Thanh Sơn, tình một đêm có cảm giác gì.
Thẳng thắn và táo bạo.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ vì lời nói của mình, vội đẩy Trịnh Thanh Sơn ra, cúi đầu, không muốn anh nhìn thấy mình như vậy, một mình đi nhanh về phía trước.
Đèn đường mờ ảo.
Gió lạnh thổi qua tai.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài âm thanh của động cơ ô tô phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Giọng nói hơi khàn khàn của một người đàn ông từ phía sau truyền đến: "Tôi đưa cậu về."
Trần Kiêu khựng lại, quay đầu nhìn anh, tròn mắt kinh ngạc.
Anh đang đứng cách cô không xa, nhưng cô vẫn cảm thấy anh là người thiếu niên không thể chạm tới như thời trung học.
Anh thở ra một hơi, sương mù lượn lờ trong không khí.
Anh cởi bỏ nụ cười thong dong, nhìn lại càng thêm phần nghiêm khắc.
Tất cả đều là người lăn lội trong giới kinh doanh, bản thân Trịnh Thanh Sơn được gọi là con hồ ly khôn khéo, không thể nào anh không hiểu ý tứ ngầm trong câu hỏi của cô.
Nói cách khác, cô đang hỏi Trịnh Thanh Sơn - anh có muốn đến khách sạn cùng tôi không?
Ý của Trịnh Thanh Sơn là - được.
Trần Kiêu mượn rượu để đưa ra đề nghị với Trịnh Thanh Sơn.
Nhưng khi làm chuyện đó với Trịnh Thanh Sơn, cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
"Tắt đèn đi được không?" Trần Kiêu hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của Trịnh Thanh Sơn.
Anh dừng lại một chút, nhưng hơi thở như lửa của anh lại càng lúc càng nóng, "Ừm."
Cánh tay rắn chắc lướt qua, dường như anh cũng căng thẳng.
Bởi vì vừa mới tắm xong, tóc còn ướt chưa kịp sấy khô, vài sợi tóc rơi xuống trên trán, làm cho đôi mắt anh có chút ướt át, cũng có một chút hưng phấn.
Lần đầu tiên cô gần Trịnh Thanh Sơn đến thế.
Hóa ra những người như anh cũng không thoát khỏi thất tình lục dục.
"Cạch"
Đèn tắt, tâm trạng của Trịnh Thanh Sơn cũng thả lỏng.
Trần Kiêu bị anh giày vò đến mức mơ hồ.
Cô thậm chí còn không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Chỉ là từ sau khi ly hôn, đây là đêm đầu tiên cô ngủ sâu nhất, cô thậm chí đã mơ một giấc mơ.
Giấc mơ đưa cô trở về thời trung học.
Ngày đầu tiên của năm học mới.