Đang đi thì Ngọc Vũ để ý phía xa có hình bóng một người rất quen thuộc, cô nhìn thêm chút nữa, thì ra là Địch Phương Cực, Ngọc Vũ để ý Lan Yên vẫn chưa nhìn thấy bèn kiếm cớ đi hướng khác.

" Ngọc Vũ lâu rồi không gặp".

Cô không để ý người đó là ai, cô vẫn mê mẩn chiếc vòng tay. Lúc Ngọc Vũ ngẩng mặt lên thì... Ôi chao! Đó chẳng phải là hotboy của trường ư? Lý Tử Khanh con trai của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

"Em nhìn gì thế?" Tử Khanh khó hiểu khi cô chứ nhìn mình chăm chú như thế.

" Anh Tử Khanh! Lâu không gặp". Lan Yên mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lên vai Tử Khanh như một người bạn.

Đến lúc này Ngọc Vũ mới hoàn hồn lại, cô bỏ tay Lan Yên khỏi vai anh, cũng dễ hiểu thôi cô và anh có tình cảm với nhau.

" Lâu không gặp, anh đã gầy đi nhiều rồi". Cô cẩn thận đưa tay lên má anh. Ngọc Vũ cảm thấy khi đối mặt với anh, cô không còn cảm giác thân quen nữa, anh đã xa cô quá lâu rồi.

Anh đã bỏ lại cô, một mình đi đến gặp Tiên Ông học phép, anh thật ích kỉ.

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi hơi ấm bàn tay anh, tay anh chạm nhẹ vào tay cô, lòng bàn tay anh áp vào mu bàn tay cô, anh nhẹ nhàng bỏ ra khỏi mặt mình, nói:

" Ngọc Vũ! Đến bây giờ em vẫn yếu đuối như xưa nhỉ? Thật kém cỏi!". Nói rồi anh cười khẩy.

Cô.... Cô đã bị anh chê ư?

Ngọc Vũ nghĩ lại khoảng thời gian hai người bên nhau thật hạnh phúc làm sao, khi ấy anh rất yêu thương và chiều chuộng cô hết mực, anh thật sự đã khác xưa nhiều rồi.

Đi kèm với những dòng suy nghĩ là cảm xúc lẫn lộn, nước mắt cô ứa ra, hai hàng mi ướt đẫm, mũi Ngọc Vũ đỏ ửng lên, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy chứ.

Ngọc Vũ nhìn thẳng vào mắt Tử Khanh, bây giờ cô cảm thấy khuôn mặt đó thật ghê tởm làm sao, cô hận không thể đâm cho hắn một nhát xuyên tim.

CÔ HẬN HẮN!!

"Tra nam! Chị tôi trao trái tim này cho anh mà đối sử với chị ấy như thế à?" Nói rồi Phương Lan Yên cho Lý Tử Khanh một bạt tai.

Tử Khanh đơ người ra, hắn lấy tay ôm mặt. Anh không ngờ cô lại to gan như vậy, cô có biết thân phận của anh lớn như thế nào không? Nhất định không thể tha thứ.

Lúc này một cô gái thân hình bốc lửa đi đến, cô ta mặc chân váy ngắn tũn, cúc áo chiếc cài chiếc không, cố tính để lộ cặp ngực to tròn của mình.

Ả bước đến trước mặt Ngọc Vũ, giơ tay lên cho cô một cái tát cực mạnh, nhỏ nhấc cằm Ngọc Vũ lên, ra giọng:

" Quá đáng! Sao cậu lại để em cái tát Tử Khanh như thế? Không biết xót à??"

Eo ôi! Giả giọng thảo mai ư? Nghe thật kinh tởm. Mới người xung quanh túm tụm lại hóng chuyện rất đông.

"Manh Nhi mau lại đây" Tử Khanh ra hiệu cho nhỏ đó lại gần hắn.

Manh Nhi? Một cái tên thật xa lạ. Nhưng...... Tại sao nhỏ Manh Nhi đó lại tát cô? Tại sao nhỏ đó lại quan tâm đến Lý Tử Khanh? Tại sao Tử Khanh lại gọi cho ta một cách thận mặt như vậy? Hàng loạt nghi vấn xuất hiện trong đầu Ngọc Vũ.

Nhỏ Manh Nhi quay ra lườm Lan Yên cho ta giơ tay lên chuẩn bị cho em ấy một phát tát, trả thù cho Lý Tử Khanh, từ đầu xuất hiện một bàn tay nắm lấy tay ả.

Địch Phương Cực? Tại sao hắn lại ở đây chứ? Hắn giúp Lan Yên là có mục đích gì?

" Không nên đánh người vô lý như vật chứ, khuôn mặt xinh đẹp của em ấy không nên bị như vậy." Anh hất tay Manh Nhi ra.

Ngọc Vũ thầm nghĩ không biết tên này lại định giở trò gì. Lan Yên bị cảm động trước hành động này, trái tim mỏng manh của thiếu nữ mới lên như muốn nhảy ra ngoài.

Bỗng Ngọc Vũ nghe thấy tiếng xì xào bên tai, mọi người bàn tán xôn xao, nói nhỏ Manh Nhi là người yêu của Tử Khanh. Cơn đau đầu kéo đến, sau đó tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù, cô đã mệt mỏi lắm rồi.

Cô níu tay mình vào cánh tay Lan Yên, thấy vậy Lan Yên có nén sự phấn khích lại, nhìn Địch Phương Cực nói:

" Cảm ơn đàn anh Phương Cực, ơn này nhất định Lan Yên sẽ trả, mong anh dọn dẹp nốt đống hỗn độn này cho em."

Địch Phương Cực mỉm cười không nói gì. Anh dõi theo đến lúc cô đã đi khuất thì bớt chợt quay ra mỉm cười với Lý Tử Khanh rồi lôi anh ta ra đánh. Mọi người xung quanh sợ hãi lao vào can ngăn gây ra một vụ hỗn độn còn hơn hồi nãy.

Mối tình đầu của cô cứ thế tan vỡ ư? Cô không cam tâm, cô không thể nhìn anh hạnh phúc bên người, cô cũng muốn được hạnh phúc, được ôm người mình yêu, được năm tay nhau trong những ngày đông giá rét và được chạm vào môi, trao nhau những hơi thở ấm áp.

Cô mệt rồi, cô đã trao anh cả mối tình đầu đầy thơ mộng, hai người đã từng hứa hẹn sẽ cùng nhau đi đến lễ đường, nơi chỉ dành cho đôi ta nhưng chuyện ấy sẽ mãi mãi không thể sảy ra.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play