Edit: Ếch
Beta: Cún
____________
Lo lắng hàng xóm mới sẽ buồn nếu biết mình lắp lưới chống trộm để đề phóng hắn, Hề Thủy nói với đối phương: “Tôi sẽ không lắp nữa.”
“Cậu cứ lắp đi, không sao, đấy là quyền của cậu.” Đôi mắt Chu Trạch Kỳ ánh lên trong bóng tối, đưa lon bia lên miệng nhấp một ngụm, tiếng nuốt nước rõ ràng truyền đến tai Hề Thủy.
“À,” Hề Thủy gãi gãi tóc, “Không lắp cũng là quyền của tôi mà.”
”……..”
“Cậu tên là gì?”
Chu Trạch Kỳ tay cầm lon bia, thay đổi tư thế, nằm dựa lên ban công, hơi nghiêng người về trước, cảm giác như chỉ cần nhảy một bước là sang được nhà Hề Thủy.
Hề Thủy vịn vào khung cửa, nói: “Hề Thủy.”
“Khê trong suối nhỏ? *
“Không phải, không phải trong bộ ba chấm thủy, nhưng bạn bè đều gọi tôi là Tiểu Khê, Khê trong suối nhỏ, có trong bộ ba chấm thủy.” Hề Thủy giải thích cặn kẽ, bởi vì luôn có người nhầm lẫn tên cậu.
*Họ Hề (trong tên Hề Thủy) và khê (trong Tiểu Khê – suối nhỏ) đều đọc là xī. Khác nhau ở hán tự, khê viết là 溪, còn Hề viết là 奚 => Họ của thụ không có bộ ba chấm thủy bên trái.
“Tiểu Khê?” Chu Trạch Kì nhướng mày, khuôn mặt tuấn mỹ, hàm răng khép chặt lại trông vô cùng quyến rũ.
Hề Thủy: “Đúng vậy, Tiểu Khê.”
Hề Thủy: “Còn anh, anh tên gì?”
“Chu Trạch Kỳ, Trạch trong đầm lầy, Kỳ trong ngày.*” Chu Trạch Kỳ bình thường lười giải thích chi tiết cho người khác biết về tên của mình, nhưng người tới ta lui, hàng xóm nhỏ tuy trông khá ngốc nghếch, lại rất lịch sự lễ phép.
*Chu Trạch Kỳ (周泽期) có Trạch (泽) trong đầm lầy (沼泽), Kỳ (期) trong ngày (日期).
Hề Thủy chớp chớp mắt, không biết nên nói gì tiếp theo, “Ồ ~”
Chu Trạch Kỳ nhìn Hề Thủy một lúc, đột nhiên quay người lại mở cửa ban công nhà mình, hét lớn vào bên trong: “Đưa tôi điện thoại cậu!”
“Để làm gì?”
“Nhanh lên, tôi đang cần dùng.”
Trong nhà bỗng chốc như gà bay chó sủa.
“Điện thoại của Lão Chu đâu? Ai thấy không?”
“Không thấy.”
“Nó dưới cặp sách cậu đấy.”
Một bàn tay cầm điện thoại từ trong nhà vươn ra, nhân tiện hỏi một câu, “Nửa đêm ra đây có vấn đề gì hả?”
Chu Trạch Kỳ cầm điện thoại trong tay, mở WeChat lên: “Không có gì.”
Hề Thủy vẫn đứng sau cửa kính ban công.
Chu Trạch Kỳ đưa điện thoại qua khoảng cách nửa mét giữa hai ban công: “Thêm WeChat?”
Hề Thủy đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, “Vì sao tôi phải thêm WeChat anh?”
“?”
Bàn tay giơ điện thoại của Chu Trạch Kỳ lơ lửng giữa không trung không thu lại, mà hắn cũng không có ý định thu tay lại.
Hắn dùng đầu lưỡi đá đá hàm trên, “Là như này, hiện tại chúng ta là hàng xóm, sống gần nhau như vậy, nếu thêm bạn tốt thì bình thường có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Ồ, vậy được.”
Thiên nga nhỏ đi ra ngoài ban công, đến trước mặt Chu Trạch Kỳ cầm lấy điện thoại trong tay hắn, cúi đầu nhập số điện thoại của mình để kết bạn.
Độ sáng của màn hình điện thoại không cao, ánh sáng mờ ảo chiếu lên lông mi, sống mũi và đôi môi Hề Thủy, lộ ra vẻ đẹp tinh xảo trên khuôn mặt.
“Tôi về phòng sẽ đồng ý kết bạn.” Hề Thủy trả lại điện thoại, “Tạm biệt.”
Nói xong, cậu không đợi Chu Trạch Kỳ trả lời, xoay người vào phòng.
Cùng lúc đó vang lên tiếng xọc xọc của cửa sổ ban công ma sát với mặt đất, cuối cùng nó được khóa vào.
Chu Trạch Kỳ bấm vào mục bạn bè đang chờ xử lý, nhấp vào hình đại diện của Hề Thủy, đó là hình một con thiên nga trắng với chiếc cổ cong dài đang ngủ gật trên bãi cỏ.
Bởi vì Hề Thủy chưa đồng ý kết bạn với hắn nên không thể xem được vòng bạn bè của cậu.
–
Tuy rằng giấc ngủ có bị gián đoạn, nhưng Hề Thủy vẫn ngủ rất ngon.
Mỗi ngày cậu đều có lịch tập cố định sáng tối, kéo dài một tiếng rưỡi, cậu dành nửa tiếng để ăn sáng và đến trường là vừa đúng 8 giờ.
Huấn luyện cơ bản gồm các bài tập tập luyện dưới đất và các bài tập với thanh xà.
Hề Thủy luyện tập chưa sót buổi nào, cậu có thể luyện tập các động tác khó như để một chân lên thanh ngang và chân còn lại ép xuống đất, nếu không nhờ luyện tập chăm chỉ qua nhiều năm, chỉ mỗi xoạc chân và mở rộng khớp háng cậu còn cần bạn học giúp đỡ.
Hiện tại thì Hề Thủy đã có thể tự mình hoàn thành phần lớn huấn luyện cơ bản.
Nghỉ hè, bọn họ sẽ đi biểu diễn ở Nhà hát lớn Kinh Thành. Dự định sẽ biểu diễn vở múa ba lê <La Bayadère> mà bọn họ đã tập luyện gần một tháng. <La Bayadère> là một trong những vở múa ba lê được công nhận là khó nhất trong ngành công nghiệp múa ba lê, xuất hiện trước cả “Hồ Thiên Nga”.
Vai diễn của mỗi người đều trải qua các cuộc kiểm tra, lựa chọn và so sánh khắt khe, vậy nên sau khi trải qua các buổi kiểm tra ấy; Hề Thủy đã được chọn để diễn vai nam chính ‘Solor’, đây là lần đầu tiên cậu và bạn diễn hợp tác với nhau, và hai người vẫn đang trong quá trình luyện tập.
Những vở ba lê có độ khó cao không chỉ đòi hỏi vũ công phải có động tác chuẩn và khả năng phối hợp hoàn hảo mà còn yêu cầu tuyệt đối về mặt cảm xúc có được truyền tải hay không thông qua nhân vật trong mỗi tiết mục để đến với khán giả khi xem họ trình diễn trên sân khấu.
Hề Thủy có thiên phú ở lĩnh vực này, cậu sinh ra là để nhảy múa.
Cậu tỏa ra ánh hào quang rực rỡ trên sân khấu, cuốn hút người xem, bước nhảy nhẹ nhàng linh động, thậm chí còn có thể điều khiển cảm xúc của bạn diễn. Cậu có thể đặt bản thân mình vào mỗi nhân vật để có thể hiểu rõ nhất vai diễn ấy cần gì và biết được điều gì ẩn sâu đằng sau mỗi nhân vật đó.
Có lẽ bởi vì biểu cảm ở trên sân khấu của cậu rất phong phú, nên dưới sân khấu cậu khá là ngây thơ, tất cả những gì cậu nghĩ tới chỉ có ba lê.
Xong việc buổi sáng, Hề Thủy xách túi xuống tầng, tình cờ gặp được Chu Trạch Kỳ đi chạy bộ về nhà.
Chu Trạch Kỳ mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trên đầu đeo một cái băng đô cùng màu, mồ hôi chảy từ thái dương xuống đến cằm.
Hắn tự nhiên chào Hề Thủy: “Sớm vậy?”
Hề Thủy cầm một quả trứng luộc, gõ vào khung cửa, vỏ vỡ ra, cậu bóc trứng rồi nói: “Có lớp.”
“Tôi đi trước đây.”
Hề Thủy bước xuống cầu thang, cậu không thích ăn lòng đỏ trứng nên chỉ ăn mỗi lòng trắng, sau đó đứng ở cửa nhìn xung quanh.
“Meo meo…..”
Chu Trạch Kỳ đứng ở bậc thang phía sau quan sát.
Một con mèo quýt bẩn thỉu nhưng tròn mũm mĩm thận trọng bước ra từ sau bụi cây, trên cổ con mèo có treo một cái bảng tên ghi ‘Có chủ đừng chọc’, có lẽ nó không phải là mèo hoang. Sau khi nhận ra người quen, nó chạy đến bên cạnh chân Hề Thủy, cọ cọ cậu vài cái.
Hề Thủy ngồi xổm xuống, đặt lòng đỏ trứng trong tay xuống đất, sờ sờ đầu mèo quýt: “Anh lên lớp đây, buổi tối gặp lại nhé.”
Sau khi tạm biệt mèo quýt, Hề Thủy đứng dậy xách túi vải, trên dây kéo túi vải có treo một chú Doraemon, lắc lư trái phải theo bước chân của cậu.
–
Buổi sáng là lớp văn hóa phân tích nghệ thuật múa ba lê, buổi chiều là lớp kĩ thuật về kĩ xảo múa ba lê và lớp vở kịch, gần đây bọn họ đều đang tập luyện vở <La Bayadère>.
Hề Thủy vừa đi tới phòng học vừa uống nước, Lâm Tiểu Kim từ phía sau lao tới, vòng tay qua vai cậu: “Này!”
Hề Thủy bị sặc rồi.
“Tối qua về nhà mày có lướt diễn đàn không?” Lâm Tiểu Kim xoa lưng giúp Hề Thủy, “Mày với Chu Diêm Vương lại hot đấy.”
Chu Diêm Vương?
Chu Trạch Kỳ.
Hình như cậu….. à, tối qua cậu vẫn chưa đồng ý kết bạn với anh ta.
“Tại sao?” Hề Thủy không muốn nói cho Lâm Tiểu Kim biết Chu Trạch Kỳ là hàng xóm của cậu, hơn nữa còn sắp kết bạn WeChat, Lâm Tiểu Kim nhất định sẽ làm phiền cậu.
Bởi vì Lâm Tiêu Kim rất là kì quái.
Cậu ấy không bao giờ quan tâm đến lực học và nhân cách của mấy anh trai đẹp trai, chỉ chăm chăm để ý đến cơ bụng là 6 múi hay 8 múi, chân có dài không, cái ấy…. nó to hay nhỏ, mông vểnh hay không vểnh.
“Ngày hôm qua ở nhà thi đấu đông người như vậy, ảnh chụp mày ngồi cạnh anh ấy được đăng lên diễn đàn.”
“Bọn tao không ngồi cạnh nhau” Hề Thủy sửa lại, “Tao ngồi ở khán phòng, trên khán đài, còn anh ấy ngồi ở khu nghỉ ngơi của tuyển thủ bên dưới.”
“Mày ở trên anh ấy ở dưới, càng kích thích.”
Đây cũng là một điều khiến Hề Thủy cảm thấy Lâm Tiểu Kim rất kì lạ.
Rõ ràng ngày nào cậu cũng đi chung với Lâm Tiểu Kim, nhưng Lâm Tiểu Kim luôn lên diễn đàn ship cậu với Chu Trạch Kỳ, bị mấy bài viết nhỏ trên diễn đàn lừa gạt, mặc dù cậu ấy biết cậu còn chưa từng nói chuyện với Chu Trạch Kỳ.
Cho nên, cậu nhất định không thể để cho Lâm Tiểu Kim biết được quan hệ hàng xóm của cậu và Chu Trạch Kỳ
Nếu không thì khẳng định Lâm Tiểu Kim sẽ đứng dưới lầu soi kính thiên văn lên trên ship cp.
“À đúng rồi, thứ bảy đi ăn lẩu đi.”
“Không đi,” Hề Thủy kiên quyết lắc đầu, “Tao quyết định ăn gà rán rồi.”
“Ăn thêm nồi lẩu nữa đi.”
“Mỗi ngày chỉ có thể ăn một thứ thôi, ăn nhiều sẽ béo.” Hề Thủy đưa tay xuống nhéo bụng mình, không thấy thịt thừa, nhưng nếu cậu véo mạnh lên thì vẫn cầm được một chút thịt.
Về phương diện này, Hề Thủy đặt ra yêu cầu rất khắc nghiệt với bản thân.
“Sợ cái gì, dù sao nghỉ hè bọn mình mới đến Nhà hát lớn, gần đây cũng chả có cuộc thi nào cả.”
Hề Thủy hơi lung lay, mỗi lần đối mặt với đồ ăn ngon cậu đều do dự.
“Đây nhá, để tao phân tích cho mày.” Lâm Tiểu Kim bấm đầu ngón tay, đi dọc hành lang cùng Hề Thủy, “Lẩu đúng không? Bọn mình chỉ ăn thịt thôi. Thịt là gì? Là protein! Sau đó chúng ta ăn rau. Rau là gì? Vitamin! Bỏ thêm tí giấm chua, giấm sẽ giúp đẩy nhanh quá trình tiêu hao chất béo!”
Hề Thủy dùng ngón tay xoa xoa bình nước, “Mày nói rất đúng.”
“Ừm, bọn mình có thể ăn nhiều một chút, nhảy thêm hai giờ hoặc đi chạy 5km, thế nào?”
”…….”
“Còn có bài tập nào khác để tiêu hao calo không?” Vẻ mặt Hề Thủy đau khổ, cậu thật sự còn muốn ăn rất nhiều đồ ngon khác nữa.
“Để tao nghĩ xem.” Lâm Tiểu Kim cũng nghiêm túc không kém.
Vừa đúng lúc có một cặp đôi đang hôn môi đi ngang qua họ.
Hề Thủy và Lâm Tiểu Kim nhìn chằm chằm cặp đó, khi họ đã đi ra xa, Hề Thủy mới định thần lại, chọc vào người Lâm Tiểu Kim một cái, “Đừng có nhìn chằm chằm họ, hơi vô duyên đó.”
“Không phải mày cũng vừa nhìn đó sao.”
“Tại sao lại vừa hôn vừa đi bộ?”
Lâm Tiểu Kim nhìn bóng lưng cặp đôi kia, trong đầu lóe lên một tia sáng, cậu ta nắm lấy cánh tay Hề Thủy, nói khẽ vào tai cậu: “Yêu đương có thể đốt cháy calo.”
“Hả, cái gì cơ,” Hề Thủy lần đầu tiên nghe thấy cái này, “Bởi vì mày vừa đi bộ vừa hôn à?”
Lâm Tiểu Kim: “Không phải không phải, tại khi yêu thì phải show ra ngoài đường, sẽ rất là hưng phấn đấy, còn phải hôn nhau nữa, còn có…….cái kia.”
“Cái nào?”
“Đâm mày.”
“Sao mày lại đâm tao?”
Lâm Tiểu Kim: “…”
Hề Thủy ngây thơ nhìn Lâm Tiểu Kim, khiến cậu ta sắp phát điên.
“Quên đi, quên đi, tao sẽ giải thích rõ cho mày.” Lâm Tiểu Kim là nhan khống, khi còn là sinh viên năm nhất, Hề Thủy chưa thuê nhà ở bên ngoài mà ở trong kí túc xá. Ngày đầu tiên đi học, Lâm Tiểu Kim kéo vali đi vào kí túc xá, vừa mở cửa ra đã thấy Hề Thủy đang ngồi trên ghế ôm máy tính bảng xem phim.
Nắng chiều rực rỡ chiếu lên người Hề Thủy, ánh lên đôi mắt và cả chiếc cổ thon dài của cậu.
Lâm Tiểu Kim nhớ lại lời giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của cậu từng nói: Một số người đóng vai thiên nga trắng trên sân khấu, nếu các em thấy bọn họ nhảy đẹp và diễn hay thì chắc chắn là vì bọn họ vốn dĩ đã là thiên nga rồi.
Vì vậy, dù cho Hề Thủy không theo kịp những xu hướng của giới trẻ, vừa trì độn vừa ngây thơ thì ở trong mắt Lâm Tiểu Kim chúng vẫn là những ưu điểm. Dù sao thì bạn tốt cũng là cậu chọn, cậu phải giúp đỡ bạn mình thôi.
Lâm Tiểu Kim phân tích tỉ mỉ lại cho Hề Thủy.
Phần lớn chất béo được đào thải qua hệ hô hấp, khi nhịp tim đạt đến một tần số nhất định thì cơ thể sẽ tự động tiêu hao mỡ.
Yêu đương làm nhịp tim con người đập nhanh hơn, khi hôn nhau thì thở nhanh hơn, vì vậy đương nhiên yêu đương là một liệu pháp giảm cân vô cùng hoàn hảo.
Hề Thủy nghe xong nhíu mày nói, “Nghe không khoa học tí nào.”
“Chỗ nào không khoa học?”
“Chờ tao về nhà lên Baidu tra ít tư liệu đã.” Hề Thủy nói.
Lâm Tiểu Kim: “Baidu có khi còn chả khoa học bằng tao đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT