Trương Thuận quên tất cả nguy hiểm, chỉ cảm thấy một bờ môi lạnh lẽo.

Chu Nhất đứng trước cửa kính một hồi, giống như lẳng lặng chờ cái gì, sau đó đột nhiên đẩy cửa vào.

"Sở tổng? Á, anh đi đâu vậy, tôi nói anh đi đâu vậy?"

Chu Nhất xoay người, chỉ thấy Sở Hà dựa vào góc tường thở hổn hển, sắc mặt dưới ánh trăng không khác gì tờ giấy trắng, nhìn kỹ còn thấy quần áo không được chỉnh tề, "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Chu Nhất nói, "Lạ nha, nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố H, anh tới được chẳng lẽ tôi không tới được? Mà tôm hùm ở đây không tệ, tiếc là ăn vội vàng chưa kịp thưởng thức mùi vị..."

Sở Hà nói, "Vậy cậu ăn tiếp đi, tôi đi trước." Nói xong hắn vòng qua người Chu Nhất đi ra ngoài, ai ngờ cổ tay lại bị giữ lại.

"Sở tổng." Chu Nhất cười, "Cà vạt của anh bị lệch rồi."

Hắn vươn tay sửa lại cà vạt cho Sở Hà, động tác thong thả cẩn thận, thậm chí còn có một chút dịu dàng. Nếu như đúng nơi đúng chỗ, hai người lúc này chẳng khác nào một cặp tình nhân thâm ý tình sâu.

"... Được chưa?" Sở Hà hỏi.

Chu Nhất lui ra sau nửa bước xem thành quả, "Đừng vội."

Hắn lại vươn tay sửa cổ áo cho Sở Hà, thậm chí còn cẩn thận vuốt từng nếp nhăn nhỏ trên áo, động tác dịu dàng giống như vuốt ve làn da của thiếu nữ. Sửa xong rồi mới cười ngẩng đầu, "Gặp lại tức có duyên, đoàn tụ vào một ngày đẹp thế này, chi bằng ở lại tâm sự chuyện đời đi?"

"..." Sở Hà xoay người bỏ đi.

Chu Nhất cũng không cản hắn, cứ đứng đó tủm tỉm cười nhìn theo, Sở Hà sắp bước khỏi hoa viên thì đột nhiên dừng lại — Chỉ thấy trước mặt đột nhiên có một bức kính trong suốt dựng thẳng! Nếu trên mặt kính không có những đường phản chiếu ánh sáng lâu lâu xuất hiện, thì chắc chắn sẽ bị che mất trong màn đêm!

"Cậu đây là có ý gì, Chu tiên sinh?"

Chu Nhất làm ra vẻ rất ung dung, "Không có ý gì, chỉ muốn nói cho anh biết, ở trước mặt tôi không có ai nói muốn đi là có thể đi."

"Đúng dịp, Chu tiên sinh." Sở Hà không giận mà lại cười, "Trên đời này không có ai muốn tôi đi thì đi, muốn tôi ở thì ở, hôm nay cậu có muốn trở thành người đầu tiên không?"

— Gió đêm đột nhiên ngừng thổi, không khí ngưng đọng, lóe ra bông tuyết thật nhỏ như mũi dao.

Xung quanh bọn họ là hoa cỏ, đồng loạt phát ra tiếng gãy vô cùng nặng nề.

"... Sở tổng." Ngay lúc hết sức căng thẳng, Chu Nhất đột nhiên mỉm cười, "Cách nói chuyện của anh, thật khiến tôi nhớ đến vợ cũ..."

Vẻ nặng nề bọc xung quanh hắn dần hòa hoãn, tựa như màn đối chọi gay gắt khi nãy chỉ là ảo giác, cười hì hì búng tay một cái, ngay sau đó lập tức xuất hiện chiếc bàn cao bày rượu vang. Hắn rót rượu vào ly, tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì, "Sở tổng, uống một ly không?"

Sở Hà lạnh lùng nói, "Đầu của cậu không được bình thường rồi, đi khám chưa?"

"Oh tôi thấy tôi rất ổn, anh có vấn đề?"

"Không." Sở Hà nói, "Tôi chỉ là nghĩ, trách không được vợ cậu lại trở thành vợ cũ."

Ngoài dự đoán, Chu Nhất không hề có một chút kích động, không chỉ thế hắn càng cười tươi hơn, "Cái này anh hiểu lầm rồi, vấn đề của tôi và vợ cũ rất phức tạp, không phải dùng ít lời là có thể nói rõ... Giải thích đơn giản như thế này, anh thấy nguyên nhân ly hôn của con người nhiều nhất là gì?"

Trong lòng Sở Hà cảm thấy vô cùng sai lầm, nhưng lát sau vẫn trả lời, "Ngoại tình, không sex, bất hòa."

Chu Nhất nói, "Tình cảm và bất hòa hai chuyện này mỗi người một ý, giữa chúng tôi đã từng có hai người con trai, cho nên chuyện không sex là không tính vào. Về chuyện ngoại tình, ừm... chúng tôi ở cùng nhau cũng gần một ngàn năm, dù có bị mọc sừng thì cũng chả là gì — Anh thật không uống à?"

Sở Hà lắc đầu, Chu Nhất búng tay một cái, chiếc bàn lập tức biến mất.

"Tôi sau này nghĩ lại, nguyên nhân hắn rời xa tôi chính là vì con trai lớn đã mất."

Chu Nhất uống cạn ly rượu vang, ly rượu trong tay biến mất, chậm rãi nói, "Hắn nghĩ là do tôi hại chết."

Sở Hà cũng không nhịn được nữa, "Lời này cậu nói với vợ cũ của cậu, nói với tôi làm gì?!"

"Ừ chắc là tôi đã nhịn quá lâu, muốn tìm người để phân xử." Chu Nhất chậm rãi nói, "Dù sao tội danh giết chết cũng quá chết tiệt đi, tôi cũng thấy khó chịu... Huống hồ tôi nghĩ người hại chết con là hắn, nếu như không quá cưng chiều nó, dung túng con mình phạm phải sai lầm với di thiên, dẫn tới thần Phật của sáu đạo kéo đến trừng phạt thì..."

Sở Hà xoay người đi, bức tường bằng kính trong hoa viên trong nháy mắt loảng xoảng, bị hắn dùng một ngón tay đập vỡ trong sự tức giận.

Chu Nhất lạnh lùng nói, "Tôi cho anh đi bao giờ?!"

Bóng dáng của hắn biến mất trong hư không, một giây kế tiếp xuất hiện sau lưng Sở Hà, một tay bóp lấy yết hầu!

Sở Hà trở tay ngăn lại, dùng quyền đánh vào mặt Chu Nhất, ngay sau đó Chu Nhất tung gối đá vào bụng Sở Hà — Đòn này ra quá nặng, đổi lại là người bình thường thì lục phủ ngũ tạng đều ói ra ngoài hết.

Cổ họng Sở Hà trong chớp mắt nghe thấy mùi tanh của máu, nhưng động tác không hề ngừng lại, ngụm máu trào từ bụng lên bị hắn nuốt ngược vào, dùng khuỷu tay đánh Chu Nhất lảo đảo, "Cút!"

Chu Nhất phun ra ngụm máu, trong mắt nổi lên sự hung tính, "Anh nói cái gì?"

Sở Hà lui về sau nửa bước — chỉ là nửa bước, bóng hình của Chu Nhất lại biến mất, xuất hiện ngay phía sau lưng Sở Hà!

Dưới ánh trăng, Sở Hà thấy Chu Nhất biến hóa không ngừng trong điện quang hỏa thạch, con ngươi mở lớn lại co rút lại. Quá trình này hắn rất quen thuộc, cho dù đã nhiều năm không xuất hiện, nhưng chỉ cần liếc mắt thì sẽ không nhận sai —

Pháp Tướng!

Đệ nhất thiên đạo trong sáu đạo chúng sinh, Chu Huy gọi ra thiên đạo Pháp Tướng!

"Ma tôn! Ra đây!" Chu Nhất bắt Sở Hà đè xuống đất, ngẩng đầu lên chỉ thấy con ngươi đỏ bừng, "— Năm đó còn chưa giết được ngươi ở địa ngục, ra đây nhận cái chết cho ông!"

Ầm ầm mấy tiếng, cửa kính xung quanh đều vỡ!

Sở Hà thở dốc, cố gắng đứng dậy giữa cơn mưa thủy tinh vỡ, chạy ra ngoài. Nhưng chạy được vài bước lại bị Chu Nhất nắm vai kéo về, sắc mặt âm trầm, "Anh ở lại đây nhìn..."

Còn chưa nói hết đã nghe phía sau có tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng Trương Thuận sợ hãi la lên, "Anh!"

Hô hấp của Sở Hà dừng lại.

Hắn xoay đầu nhìn, nhưng bây giờ dù sao cũng mang cơ thể người, bị miếng thủy tinh lớn quẹt qua trán, máu chảy che cả tầm nhìn. Dư quang ở khóe mắt chỉ thấy Trương Thuận vọt tới, che chắn mình.

Sở Hà bình thường trầm tĩnh, nhưng lúc này lại không nhịn được muốn mắng, "Trương Thuận! Tại sao em lại ở đây!"

Nhưng đã quá muộn, sắc mặt Chu Nhất tái xanh kéo Trương Thuận, định ném hắn đi giống như ném túi quần áo.

Nếu lần này ném thật, đoán chừng có thể ném hắn xuống lầu luôn. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, bàn tay ném Trương Thuận của Chu Nhất có một lớp khói đen bao lấy, ngay sau đó giống như bị nóng lập tức thả ra!

"Đây là —"

Chu Nhất hồi phục hình người trong điện quang hỏa thạch, đứng trên mặt đất nhìn bàn tay mình.

Lòng bàn tay hắn huyết nhục mơ hồ, trong lớp máu có Phật ấn chữ "Vạn (卍)" hiện lên, thoáng qua rồi biến mất.

"Phật cốt chuyển thể." Chu Nhất lầm bầm, "Đúng là xem thường cậu rồi."

"Anh sao vậy? Anh bị sao vậy?" Trương Thuận chưa hoàn hồn đỡ lấy Sở Hà, thấy máu chảy đầy mặt thiệt sự sợ muốn chết, "Má nó! Anh bị đánh?! Thần côn! ** má anh muốn chết đúng không, chờ đó! Để anh toàn mạng rời khỏi thành phố H, ông đây theo họ anh luôn!"

Sở Hà nắm tay Trương Thuận, thở dốc nói, "Đi thôi."

"Nhưng mà anh..."

"Anh cái gì!" Sở Hà tức giận, "Đi!"

Trương Thuận không cam lòng, đành đỡ anh mình đi. Sở Hà không rảnh đi giải thích, chỉ lo chăm chăm nhìn Chu Nhất, sợ hắn đột nhiên đổi ý lên cơn động kinh.

Nhưng Chu Nhất không làm vậy, hắn giống như đột nhiên tỉnh táo, thậm chí ngẩng đầu cười cười với Trương Thuận, "Xin lỗi em vợ, thất thố làm cậu chê cười. Nhưng thần sắc của anh trai cậu, anh nói chứ, máu trong người cũng hao tổn không ít — Nếu cậu không mau chóng nghĩ cách, một hai tháng tới hắn muốn ăn gì thì cứ cho ăn, muốn làm gì thì cứ cho làm."

Trương Thuận ngạc nhiên hỏi, "Anh nói cái gì?"

Sở Hà tức giận, "Hắn bị bệnh tâm thần! Em còn nghe hắn làm gì!"

Trương nhị thiếu gia còn định hỏi hai câu, nhưng Sở Hà lại lảo đảo xoay người bỏ đi, hắn đành phải đuổi theo. Lúc này người dưới nhà hàng cũng chạy lên, Trương Thuận xoay đầu liếc mắt lần cuối, chỉ thấy Chu Nhất đứng giữa những mảnh thủy tinh vỡ, giơ bàn tay chảy đầy máu, cong khóe môi thành nụ cười lạnh lùng.

"Anh cậu có bạn trai."

"Nhà cậu có chuyện ma quái là do hắn gây ra, không xử lý tốt cả hai đều chết trong tay hắn."

"Máu trong người anh cậu hao tổn không ít, không nghĩ cách thì một hai tháng nữa sẽ gặp chuyện."

Trương Thuận nằm trên giường khó chịu xoay người, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà của phòng bệnh tư. Mấy con cá màu sắc bơi trong chậu nước, trên vách tường lâu lâu phản chiếu ánh nước trong veo.

— Anh mình có bạn trai, tại sao mình lại không biết?

Trương Thuận rà soát lại, hắn chưa từng thấy một cô gái nào ở bên cạnh Sở Hà — Nếu đẩy anh hai trở về thời phong kiến thì chẳng khác nào một tu sĩ cấm dục. Trương nhị thiếu gia đẹp trai còn có tiền, gặp qua rất nhiều người đẹp, những năm gần đây bên cạnh cũng xuất hiện rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng ánh mắt của anh hai nhìn bọn họ, so với đi xem phim thì chẳng khác gì mấy.

Trương Thuận đã từng cho rằng, anh hai tiếp tục như vậy, một là sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại, hai là một ngày đẹp trời nào đó, gặp phải một tiểu thư khuê các hiền lương đức độ khí chất ưu nhã, sau đó phải lòng chung thủy suốt đời, trở thành một cặp vợ chồng tiêu chuẩn của giới thượng lưu.

Nhưng hắn đã sai rồi.

Có người giống như thần binh giáng xuống, không cho hắn một dấu hiệu nào, nói thẳng một câu "Anh cậu có bạn trai", hơn nữa người đàn ông này có vẻ rất tàn nhẫn.

Trương Thuận khó chịu ngồi bật dậy, xoay đầu cắn răng nhìn anh hai.

Anh hai vẫn vô tri nằm trên giường, trên trán được băng vải trắng.

Thật ra suy nghĩ lại, anh hai tuy lớn lên bình thường, sắc mặt tái nhợt như không có sức sống, nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, nhưng trên thực tế lại là người phải khiến mọi người chú ý. Trương Thuận cũng không biết vì sao, bình thường Sở Hà tới công ty, từ cô nhân viên tập sự tới nữ quản lý giỏi giang có tri thức, đều sẽ âm thầm quan sát từng hành động từng câu nói của Sở Hà, thậm chí chỉ bằng cái liếc mắt của anh hai cũng đủ khiến họ đỏ mặt, tim đập thình thịch, đoán chừng còn hiệu quả hơn Trương nhị thiếu gia lái xe đắt tiền mang đồng hồ nạm kim cương.

Rất khó dùng từ để hình dung phong độ và mị lực này, đó là một sức mạnh câu hồn của thần thánh, không thể so bì với những chàng trai anh tuấn lái xe đắt tiền, dùng lời ngon ngọt bình thường được. Trương Thuận thậm chí nghĩ, cái kiểu hời hợt và vóc dáng như minh tinh điện ảnh của Chu Nhất, khi đứng cùng anh hai, cũng mơ hồ bị ép xuống một bậc.

— Là người đàn ông nào có thể chinh phục anh mình?

Trương Thuận cũng từng có xúc động muốn hỏi thẳng, nhưng đêm đó trở về, Sở Hà liền ngã bệnh.

Trong trí nhớ của hắn, Sở Hà từ bé tới lớn chưa từng ngã bệnh, nhưng lần này thật sư giống như núi sập, về tới khách sạn lập tức sốt cao tới 40 độ, bị bác sĩ giày vò cả đêm cũng chưa tỉnh lại. Hôm sau thị trưởng Hoàng và bên đầu tư họp, hắn cũng không đi, hoàn toàn rơi vào hôn mê, không ăn uống gì, chỉ dựa vào đường glucose để duy trì.

Trương Thuận như bị lửa đốt mông, chỉ còn thiếu chạy tới văn phòng của viện trưởng vỗ bàn, nhưng thật sự bác sĩ không có cách. Một cước của Chu Nhất căn bản không tạo thành vết thương gì cho nội tạng, bàn tay và trên trán đều là vết thương ngoài da, nhưng Sở Hà vẫn mãi không tỉnh lại, cuối cùng viện trưởng chỉ có thể ra lệnh là phải kiểm tra hô hấp của Sở Hà mọi lúc, một ngày xảy ra chuyện gì lập tức đẩy vào phòng cấp cứu.

May mà điều kiện ở phòng bệnh tư rất tiên tiến, Trương nhị thiếu gia toàn tâm lo lắng cho anh mình, mặc kệ gió mưa nắng bão gì cũng không thấy khổ.

"Mẹ nó ngày thứ ba rồi." Trương Thuận nhìn tấm lịch treo trên tường, lầm bầm.

Có thể vì thời gian kéo càng lâu, trong lòng Trương Thuận càng thấy cáu kỉnh. Thành phố H vốn nóng, hai buổi tối này chẳng khác nào cái lò hấp bánh, máy điều hòa cũng không mát nổi, trong lòng Trương nhị thiếu gia giống như có cây đuốc đang cháy.

Hắn gọi một cú điện thoại xuống quầy tiếp tân, gọi y tá trực đêm lên trông cho anh mình, còn bản thân thì quyết định ra ngoài một chút.

Trên hành lang không một bóng người, đèn huỳnh quang trắng chiếu lên hai bên tường hiện ra màu xanh không rõ ràng. Đại khái vì hành lang quá dài, tiếng gió thổi qua nghe the thé, nếu bảo quay phim kinh dị thì chẳng cần dựng gì, kéo một camera tới đây quay là xong.

Trương nhị thiếu gia đứng ở cuối hành lang, không khỏi cảm thấy sợ hãi, muốn xuống lầu mua một bao thuốc lá.

Phòng bệnh tư nằm trên lầu mười, lúc bước vào thang máy thì gặp một người mặc quần áo giải phẫu màu xanh, không nhúc nhích đứng ở trong góc. Trương Thuận bước vào, chuẩn bị ấn phím mới nhận ra là đang đi lên, sẽ dừng ở tầng chót.

"..." Trương Thuận cũng không nghĩ nhiều, nhấn tấng một.

Ting!

Cửa thang máy mở ra, người đứng phía sau lại không động đậy.

Trong lúc vô tình, Trương Thuận nhìn thấy ở phía cuối hành lang là phòng giải phẫu, đèn đỏ vừa tắt, cửa mở toang, bác sĩ y tá vội vàng đẩy bệnh nhân ra.

Nằm bên trên là một bệnh nhân được đắp vải trắng.

"Tôi đi đây!" Trương Thuận lại càng hoảng sợ, phản xạ có điều kiện muốn nhấn nút đóng cửa, tay vừa nâng lên thì nghe giọng bác sĩ thé lên, "Chờ đã!"

"Đúng vậy, nhóc con làm gì vội vàng vậy!" Y tá cũng nói.

"Muốn đi gấp thế sao?"

"Đi đầu thai cũng không thấy cậu vội vậy!"

Trương Thuận bị lời của bác sĩ và y tá nói dọa sợ, đột nhiên thấy người bị đắp vải trắng giơ tay ra, vén vải che trên người, ngay sau đó ngồi bật dậy, "Ngươi chờ đã!"

"Con mẹ nó!" Trong nháy mắt Trương nhị thiếu gia bùng nổ, điên cuồng nhấn nút đóng cửa, khi cửa khép lại, phía sau lại vang lên giọng nói, "Ngươi chờ đã!"

Trương Thuận ngạc nhiên xoay đầu, người mặc quần áo giải phẫu ngẩng mặt lên, sắc mặt trắng bệch, ban thi trải rộng, hai mắt nhìn chằm chằm hắn, "Sao ngươi lại vội vã vậy? Tại sao không chờ ta một lát?"

Trương Thuận cảm giác như mình vừa nhúng đầu vào nước đá — Người nãy rõ ràng là bệnh nhân nằm trên giường kia!

"Ngươi chờ ta một chút!" Bệnh nhân kia đột nhiên nhào tới, giơ hai tay ra, "Ngươi chờ ta cùng lên đường!"

"Ta ta ta ta ta sát1!!!" Trương Thuận quả thật sắp tè ra quần rồi, phản xạ có điều kiện giơ tay chắn đối phương, khuỷu tay đụng trúng những phím số cũng không để ý, "Cứu người, cứu người đi! Cứu ngườiiiiii! Anh ơi! Anh! Ta sát!!!"

(1) Một dạng ngôn ngữ game, dùng để biểu thị cảm xúc, có thể là giận dữ, có thể là kinh ngạc, xấu hổ, cũng có thể là oán giận, muốn tiêu diệt đối phương.

Bệnh nhân kia giơ móng tay dài về phía mặt Trương Thuận muốn cào, Trương Thuận dưới tình thế cấp bách tạo ra sức mạnh khổng lồ, dùng một cước đá đối phương không biết là quỷ hay cương thi ra, ầm một tiếng đụng vào vách. Ngay sau đó bệnh nhân kia lắc lư đứng dậy, dùng cả thi thể thối rữa nhào tới, "Ting!" một tiếng, cửa lại mở, trở về tầng mười.

Trương Thuận nhào ra khỏi thang máy, tên bệnh nhân kia cũng ra theo, đôi mắt xám tro nhìn chằm chằm theo hắn, "Chờ ta, chờ ta đã..."

"Chờ cái mả mẹ nhà mi!" Người đang sợ hãi cực độ sẽ cảm thấy rất tức giận, Trương Thuận bây giờ không cảm thấy sợ, cơn giận với Chu Nhất, với người bạn trai của Sở Hà, với Sở Hà nhiều ngày chưa tỉnh như xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn không suy nghĩ lật úp tên cương thi kia, xông lên dùng chân đạp điên cuồng, "Chờ này! Chờ này! Ta cho ngươi chờ! ** má, ta đã không gọi ngươi ra thì ngươi đi theo làm cái mẹ gì!"

Cương thi bị đạp tới nổi cơn điên, gào một tiếng ôm lấy chân Trương Thuận, cúi đầu muốn cắn hắn. Trương Thuận quát to vào gương mặt hư thối của cương thi, trong lúc hoảng loạn cương thi dùng móng tay cào mặt hắn, trong chớp mắt máu chảy ra.

"** má..." Trương Thuận chật vật chống lại cương thi, nhưng sức của người sống không thể so với người chết, hiện tại mồm thối của cương thi chỉ còn một tấc là tới cổ họng Trương Thuận.

Má nó tại sao không ai tới cứu mình... Có phải mình sẽ chết không...

Trương Thuận nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy sức trên tay mình đang cạn dần. Trong lúc hắn không chịu được nữa, đột nhiên cả người buông lỏng, chỉ thấy cương thi bị xách lên, sau đó một tiếng "Rắc!" thật vang, đầu bị bẻ.

Trương Thuận cả kinh gọi, "Anh!"

Sở Hà thở hổn hển đứng phía sau nắm cổ cương thi, bỗng nhiên dùng lực, sau một tiếng rắc nữa, đầu đứt lìa.

Ầm một tiếng cương thi bị ném xuống đất, dường như trong chớp mắt bị đốt thành tro. Trương Thuận luống cuống đứng dậy, nhưng chỉ mới dùng một chút sức lại thấy trước mắt tối đen, chỗ bị thương trên mặt như bị lửa đốt, định vươn tay sờ thì nhận ra nửa người đã không có cảm giác.

"Anh, đây là chuyện gì?" Trương Thuận nằm dưới đất không dậy nổi, giọng nói run rẩy, "Em sao lại, em đây là..."

Sở Hà thở gấp quỳ xuống, nâng Trương Thuận dậy, lắc lư trở về phòng bệnh. Chỗ khó của hắn là vừa đi vừa phải nâng Trương Thuận cao hơn nửa cái đầu, nhưng chưa tới mấy bước đã mất sức, ngã quỵ xuống.

Giọng của Trương Thuận cũng thay đổi, "Má nó! Cứu người! Mau cứu người —!"

Nhưng cả tầng lầu như khoảng không, đừng nói là người, một tiếng động cũng không có, chỉ có âm thanh của hắn quanh quẩn cả hành lang.

"Anh! Anh bị sao vậy?!" Trương Thuận rốt cuộc cũng nhận ra có chuyện lớn, cuống cuồng dùng tri giác của nửa người còn lại đỡ Sở Hà. Gương mặt Sở Hà vốn tái nhợt giờ lại thêm xám xanh, môi hoàn toàn không có huyết sắc, ánh mắt không có tiêu cự nhìn Trương Thuận một hồi, tựa như có điều muốn nói.

"Anh nói gì? Anh?" Trương Thuận cúi đầu, Sở Hà đột nhiên xoay đầu áp môi lạnh lẽo của mình lên môi Trương Thuận, thổi qua một hơi thở.

"..." Trương Thuận lập tức đứng hình.

Long trời lở đất, mưa thiên thạch cũng không thể hình dung sự khiếp sợ này của Trương Thuận, hắn giống như quên tất cả, không biết nguy hiểm, quên luôn cục diện hỗn loạn, tất cả như trống rỗng, chỉ còn nụ hôn này.

Chỉ có đôi môi lạnh lẽo của anh hắn, mang theo sự run rẩy.

Trương Thuận không kìm được nửa quỳ xuống đất, đặt tay lên vai Sở Hà. Một hơi thở thanh thoát từ môi truyền môi chạy khắp toàn thân, nó giống như dòng nước ấm giữa mùa đông giá lạnh, khiến cho người ta thoải mái đến run lên.

Kèm theo dòng nước đó, hắn cảm giác nửa người còn lại của mình mau chóng khôi phục bình thường, mạch đập ổn định, tay chân có lực, thậm chí máu trên mặt cũng dừng chảy.

"Anh..."

Giọng nói tràn ngập quyến luyến khẽ dừng, chỉ thấy Sở Hà run rẩy đẩy hắn ra, dòng nước kia lập tức biến mất — Sắc mặt của Sở Hà bây giờ y như người chết, muốn hình dung thì thật không khác gì con cương thi hồi nãy. Trương Thuận vừa thấy liền hồn phi phách tán, ôm Sở Hà lên chạy vào phòng bệnh, "Anh! Anh tỉnh lại! Đừng ngủ! Bác sĩ, bác sĩ! Mẹ nó chết đâu hết cả rồi?!"

Sở Hà run rẩy lắc đầu, nắm tay Trương Thuận, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay hắn ra.

Con ngươi của Trương Thuận trong chớp mắt mở to —

Trong bàn tay hắn, có in một chữ "Vạn".

"Phật, Phật ấn?!"

"Anh... anh trả lại nửa còn lại của Phật cốt cho em..." Sở Hà nắm tay Trương Thuận, ánh mắt dần dại đi, nhưng ngón tay lại nắm chặt không buông, "Em... em có thể..."

Đầu óc Trương Thuận trống rỗng, nhưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai hắn, "Em có thể... trả lại... mạng của Ma Ha... cho anh không?"

Ma Ha?

Ma Ha là ai?

Trương Thuận nửa ôm Sở Hà bất tỉnh mà sững sờ, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại vang lên trên đầu giường, nhất thời càng thêm hoảng sợ, trên màn hình điện thoại của anh hắn hiện lên — Lý Hồ.

Nếu là bình thường Trương Thuận sẽ không bắt máy, nhưng trong lúc mọi người đột nhiên biến mất, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe thế này, dù cho người gọi tới là Chu Nhất, thì Trương nhị thiếu gia cũng sẽ giống như nắm được khúc gỗ, cấp tốc nghe điện thoại, "ALO?!"

"Trương nhị thiếu gia phải không?" Giọng nói trấn định của Lý Hồ vang lên, "Đừng cúp hãy nghe tôi nói. Có người làm phép muốn hại Sở tổng, bây giờ nguy hiểm còn chưa qua khỏi, phải ở cạnh anh cậu không được đi đâu!"

Trương Thuận giận dữ, "Tôi biết! Tôi cùng lắm chỉ ra ngoài mua thuốc lá mà ** má gặp quỷ rồi! Bây giờ làm sao?!"

"Đóng cửa phòng bệnh, ai gọi cũng không được mở." Lý Hồ nói, "Chờ tôi tới."

Hết chương 7.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play