Trời đất rung chuyển, Phượng Hoàng minh vương pháp tướng xuất hiện!

Trong nội tâm Trương Thuận sấm nổ đùng đùng, trong phút chốc không biết phải làm gì, ngơ ngác nhìn Chu Huy.

Chu Huy chớp chớp mắt ghé lại gần, không nhịn được nói, "Hỏi cậu đó, có biết 3P không?"

"..." Trương Thuận lúng túng, "Biết... biết, là ba người cùng ngủ với nhau..."

Trong căn phòng yên tĩnh, Chu Huy nhìn từ trên cao xuống bằng ánh mắt đe dọa, lát sau lại cười thân thiết vô cùng, "Biết là được rồi, anh thay anh cậu quan tâm đến thường thức về sinh lý của cậu. Mà cậu nghĩ nhiều rồi, hôm nay chúng ta không chơi 3P."

Trương Thuận thiếu chút nữa bị hắn đánh lên vai té nhào xuống đất, chờ phục hồi tinh thần thì tức giận, định nhào tới cho hắn một quyền. Đáng tiếc Tiểu Hi lại nhào tới ngăn, tuyệt vọng nói, "Đừng đánh mà Trương nhị thiếu gia! Chu lão đại là người như vậy đó, cậu quen là được rồi."

Lúc này lại biến thành giọng nam, khiến Trương Thuận sợ bắn người, "Cô bị sao vậy?"

"Anh nghe không hiểu hở thiếu gia~" Tiểu Hi chớp mắt nhìn hắn, "Ở thành phố H chúng ta còn hút thuốc với nhau ó, mấy bữa không gặp đã quên người ta gòi?"

Chu Huy vốn đứng bên cạnh nóng lòng tỷ thí, giống như chờ Trương Thuận mà ra tay một cái là có cớ đánh hắn một trận vậy. Nhưng Tiểu Hi mau chóng ngăn Trương Thuận lại, hắn cũng chỉ thở dài nói, "Loài người vô vị... Phương Phiến là một tổ viên của anh, chính là đặc công đưa Nhan mỹ nhân từ thành phố H về đây đó. Cậu vì muốn hỏi thăm tình hình của tiểu mỹ nhân, còn cho hắn hai điếu thuốc Chunghwa(1), nhớ chưa?"

(1) Chunghwa là một nhãn hiệu thuốc lá cao cấp của Trung Quốc được sản xuất bởi Tập đoàn Thuốc lá Thượng Hải, một công ty con của China Thuốc lá. Do sự phổ biến của nó tại thị trường Trung Quốc, nó được coi là nhãn hiệu thuốc lá đại diện nhất của Trung Quốc và được gọi là "khói quốc gia".

"... Phương Phiến?!" Trong nháy mắt Trương Thuận như sụp đổ, "Anh là Phương Phiến?! Sao lại biến thành con gái vậy?!"

Tiểu Hi bất đắc dĩ đỡ trán, "Nói ra rất dài dòng... Cô gái này vốn là người tình của tôi, không nghĩ là lại được người ta thuê để giết tôi, may mà Chu lão đại chạy tới kịp, đem ba hồn bảy vía của tôi vào xác của cô ta. Trong khoảng thời gian này tôi vẫn làm việc ở Thiên Đường Nhân Gian thay cho cô ta, giữa chừng lén trao đổi tin tình báo với Chu lão đại... À hôm nay còn được tiếp tổ trưởng Phượng Tứ, tiếc là tôi không phải con gái thiệt."

Trương Thuận nhớ lại tiểu ca đặc công giỏi giang tháo vát gặp ở thành phố H, nhìn lại cô gái điềm đạm mặc đầm trắng ở đây, gương mặt chỉ còn một biểu tình =口=.

"Ngay từ đầu tôi cũng rất muốn chết, đi vệ sinh cũng không biết làm sao, sau đó tập dần cũng quen. Dù sao cũng chỉ là tạm thời, hơn nữa là kiền nhất hành ái nhất hành(2), coi như là một kinh nghiệm sống." Tiểu Hi chắp ngón tay thành hoa lan chỉ, "Bây giờ công việc của tôi rất ổn, hôm qua còn có người giành tôi rót rượu cho mà đánh nhau, rất có cảm giác thành tựu."

(2) Một người khi bắt đầu một việc hoặc một nghề nghiệp nào đó thì nên yêu thích nó mà tiếp tục làm, đây là một thái độ làm việc.

"..." Trương Thuận há hốc, trong lòng nghĩ tháng trước còn cùng hút thuốc, mắng chửi với anh, cùng là đàn ông thô thiển! Một tháng sau anh lại thế này, anh bị cái gì vậy hả?!

Hắn không tự chủ liếc nhìn Chu Huy, phát hiện vẻ mặt Chu Huy cũng có chút đần độn, đại khái không nghĩ cuộc đời của tổ viên mình xoay chuyển một bước ngoặt lớn như vậy.

"Tại... tại sao có người muốn giết anh?" Trương Thuận lắp bắp hỏi, "Chuyện này xảy ra lúc nào, sau khi rời khỏi thành phố H?"

Tiểu Hi thở dài, lấy bao thuốc lá trong tủ đầu giường, rút một điếu Chunghwa, đốt lên hít một hơi, rốt cuộc cũng trông giống hắn trước đây một chút.

"Chuyện này nói đến càng dài hơn... Tôi và Chu lão đại đã phân tích rồi, nghĩ sát thủ là do phó chủ nhiệm Vu phái tới."

...

Đầu óc Trương Thuận rối mù, dấu chấm hỏi đầy đầu, đành phải nhìn Chu Huy.

Chu Huy đi tới ngồi ở đầu giường, như có điều suy nghĩ xoa cằm. Một người đàn ông đã cởi áo khoác, cả người toàn mùi rượu cùng với một tiểu thư bước ra từ Thiên Đường Nhân Gian, cả hai ngồi đối diện nhau trên giường trong khách sạn, cùng hút thuốc, cảnh này trông thế nào cũng giống hai bên đang mặc cả trước khi giao dịch X, có vài giây mà Trương Thuận thậm chí còn nảy sinh ảo giác, mấy giây kế tiếp Chu Huy sẽ rút ra xấp tiền mặt nói hai ngàn! Không tăng giá nữa!

"Vấn đề là tại sao Vu Tĩnh Trung muốn giết cậu." Chu Huy trầm ngâm, "Tôi và Vu phó tuy cũng chẳng thân thiết gì, ít ra là cũng không đâm dao sau lưng nhau, chẳng lẽ lúc cậu hộ tống Nhan Lan Ngọc về Bắc Kinh từng cợt nhã với tiểu mỹ nhân? Nếu là vậy thì tôi thấy còn hợp lý..."

Tiểu Hi buồn bực nói, "Tiểu mỹ nhân có thể thao túng xác chết đi giết người đó anh hai! Chỉ có hắn mới đè tôi xuống cưỡng gian được thôi!"

"Ừ, có lý." Chu Huy suy nghĩ một lúc, hỏi, "Trên đường đi cậu có làm sai chuyện gì không?"

Tiểu Hi lắc đầu.

"Vậy lần cuối cùng cậu gặp Vu phó là lúc nào?"

Tiểu Hi phủi tàn thuốc trên bàn đi, tháo giày cao gót, gãi gãi chân qua lớp vớ da. Động tác này lộ ra vẻ đàn ông của hắn, Chu Huy liếc nhìn, nhất thời vui mừng, thuộc hạ của mình còn cứu được!

"Ngày đó khi Nhan Lan Ngọc đến Bắc Kinh, phó chủ nhiệm Vu tự mình dẫn người đến sân bay đón chúng tôi." Tiểu Hi dừng lại, nhíu mày, "Lúc đó cơ thể Nhan Lan Ngọc đã không chịu nổi rồi, nhưng tinh thần thì rất tốt, nghe nói phó chủ nhiệm Vu đi đón rất vui vẻ. Sau đó chúng tôi gặp Vu phó ở sân bay, tôi chưa từng thấy hắn kích động như thế bao giờ, vừa thấy người liền chạy tới nói: 'Em rốt cuộc cũng trở về, anh đã chờ em rất lâu rồi'. Sau đó nói với mấy người chúng tôi là cực khổ rồi, nói mời chúng tôi đi ăn..."

"Ồ, lão Vu rất high nha." Chu Huy hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Mấy người chúng tôi đều cười, lão đại anh biết Vu phó không có kiểu kiêu căng hay ra dáng vẻ gì với chúng tôi mà, tôi còn đùa một câu, nói Vu phó anh đúng là cụ ông đi yêu đương, giống như nhà cũ bị cháy vậy, cháy phừng phừng không chờ một giây."

"Lão Vu nghe xong nói gì?" Chu Huy hỏi.

"Cười hì hì không có mất hứng luôn, còn nắm tay Nhan Lan Ngọc." Tiểu Hi không hiểu nói, "Không tới mức giết tôi vì một câu nói đùa chứ, năm đó sau khi Vu phó từ Nhật trở về, có viết hai câu thơ chua xót ai cũng biết, mấy anh chẳng phải còn chọc hắn là trâu già khoái gặm cỏ non sao? Tôi nói hai câu kia thì khác gì?"

Chu Huy chớp mắt một cái, xẹt ngang tia sáng, "Khoan, cậu nói Vu phó cái gì?"

"... Trâu già khoái gặm cỏ non?" Tiểu Hi khó hiểu lặp lại.

"Không không, câu trước."

"Vu phó... Vu phó viết hai câu thơ đó." Tiểu Hi nói, "Chẳng phải tiểu mỹ nhân cứu Vu Phó ở Nhật sao? Sau khi về thì viết hai câu thơ chua xót, từng vượt biển cả hà sợ nước cái gì gì đó, còn giấu trong quyển nhật ký của hắn nữa. Kết quả lần trước bị lục tổ trưởng moi ra, đọc lớn cho mọi người nghe, hahaha lúc đó cười đau bụng muốn chết..."

Chu Huy không cười, trong đáy mắt chứa sự đáng sợ, "Lúc đó Nhan Lan Ngọc phản ứng thế nào?"

"Hả?"

"Các cậu đùa như vậy, Nhan Lan Ngọc phản ứng thế nào?"

Tiểu Hi mờ mịt chớp mắt, trông như đang cố gắng nhớ lại, thuốc đốt tới tay mới "A!" một tiếng giật mình tỉnh lại.

"Không... không phản ứng gì nhỉ." Hắn mơ hồ nói, "Có phản ứng gì? Hình như là không vui, có thể là da mặt mỏng."

"..." Chu Huy không nói gì, cũng không nhúc nhích, mốt lát sau mới cầm điếu thuốc hít một hơi. Trương Thuận và Tiểu Hi đều nhìn hắn, qua mấy phút mới nghe hắn thấp giọng nói, "Tôi biết nguyên nhân."

— Nguyên nhân gì? Tiểu Hi chẳng hiểu gì, vừa định hỏi thì bị Chu Huy cắt ngang, "Sau đó Nhan Lan Ngọc có nói gì không? Có từng tách khỏi Vu phó đi tìm các cậu không?"

"Tôi... tôi không biết hắn có đi tìm người khác không, dù sao sau đó chúng tôi cũng lên xe. Hình như cũng không nói gì, lúc xếp hành lý, tôi đứng phía sau, hắn có hỏi số điện thoại của anh..."

"Của tôi?"

"Ừ, nói cám ơn anh đã cứu hắn khỏi nhóm người Nhật, muốn biết chừng nào anh về Bắc Kinh để hắn cám ơn một tiếng." Tiểu Hi phất tay nói, "Sao tôi có thể đưa số của anh tùy tiện được, nếu nói thì coi như tôi tiêu rồi. Đây là lần cuối cùng gặp mặt, sau đó nghe nói hắn không chịu nổi rơi vào hôn mê, từ đó tới giờ chưa từng tỉnh lại."

Chu Huy dập điếu thuốc mạnh bạo, đứng dậy, làm Tiểu Hi hoảng sợ, "Lão đại? Anh sao vậy?"

Chu Huy rũ mắt, sắc mặt trầm xuống. Trong nháy mắt đó, toàn bộ sự lỗ mảng, lém lỉnh đều biến mất khỏi gương mặt ấy, chỉ còn lại sắc bén, xơ xác giống như đá ngầm dữ tợn xuất hiện sau khi thủy triều rút nước.

"Hắn không phải muốn cám ơn, mà là nhìn thấu một chuyện vô cùng quan trọng, muốn trong một giây cuối cùng giao hơi thở cho tôi, nhưng đáng tiếc thất bại."

Tiểu Hi kinh hoảng đứng dậy, "Lão đại?!"

Chu Huy phất tay, ý bảo giờ không phải lúc nói chuyện, "Lúc đó ở cùng với cậu còn có ai?"

"Phó... phó tổ trưởng tổ năm, Ương Kim Bình Thố với tổ viên Bargnani, chúng tôi cùng hộ tống Nhan Lan Ngọc xuống máy bay. Sau đó chúng tôi cũng tách nhau ra, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì chắc hẳn đi báo cáo với tổ trưởng..."

"Tôi biết rồi." Chu Huy nói, "Cậu quay về hộp đêm đi, tôi và Trương Thuận ra ngoài một chuyến."

Tiểu Hi hỏi, "Đi đâu?"

Trương Thuận hỏi, "Tôi cũng đi?"

"Anh cậu giao phó cậu cho anh, anh thấy cậu như thấy Phượng Tứ, sao mà bỏ cậu đi được?" Chu Huy thuận miệng nói, "Phương Phiến tự đón xe về đi, cứ nói hôm nay Thuận tử không cương nổi cho nên thời gian ngắn, không thuê cậu qua đêm."

Trương Thuận tức giận, "Anh nói cái gì? Này!"

Tiểu Hi không mang chút gánh nặng nào trong lòng, thu xếp đồ đạc. Chu Huy lôi Trương Thuận ra cửa, hai ba bước đã đi tới thang máy, móc điện thoại ra gọi, "Tiểu Lưu, giúp tôi tra xem tổ phó tổ năm Ương Kim Bình Thố đang ở đâu, chúng ta qua đó ngay lập tức!"

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trương Thuận thất thểu bị kéo vào thang máy, vội vàng hỏi, "Anh nhìn ra cái gì?"

"Nhan Lan Ngọc."

"Hả?"

"Phản ứng của Nhan Lan Ngọc không đúng." Chu Huy dừng một chút, hỏi ngược lại, "Nếu cậu là tiểu mỹ nhân, mỗi ngày đón gió rơi lệ chảy máu đợi một người hai năm trời, vì hắn mà mạng sống cũng không cần, vất vả lắm cũng gặp lại trước khi chết, người ta nói đùa nói cậu chờ người yêu như nhà cũ bốc cháy, cậu sẽ phản ứng thế nào?"

Trương Thuận lắp bắp, "Tôi... tôi đâu có biết, tôi chỉ thích con gái, không thích đàn ông."

"Nhớ cho kỹ những câu vừa nói, cả đời chỉ thích con gái của mình." Chu Huy liếc mắt, nói, "Nếu là anh, anh sẽ vui gần chết, chắc chắn sẽ không mất hứng. Phản ứng của Nhan Lan Ngọc cho thấy, trong câu nói đùa này có một vấn đề là nhát dao chí mạng."

"Hả, vấn đề gì?"

"Tiểu mỹ nhân nảy sinh một mối hoài nghi, nhưng lại giấu không tốt, bị đối phương phát hiện ra manh mối. Có lẽ vì để che giấu chân tướng nên đã phải dùng một cách khẩn cấp, có lẽ bọn họ đã ôm suy nghĩ giết Nhan Lan Ngọc từ đầu, sau khi rời khỏi sân bay, Nhan Lan Ngọc lập tức bị ám sát..."

Đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, chiếc Lexus màu bạc dừng trước cửa khách sạn. Trương Thuận chớp mắt đuổi theo sau, nhịn không được suy đoán, "Nói đùa thôi thì có vấn đề gì chứ, chẳng lẽ hắn không thích Vu Tĩnh Trung? Hắn thấy Vu Tĩnh Trung hết đẹp trai rồi nên không còn thương nữa, một giây cuối cùng muốn tìm anh cho sức lực cuối cùng của sinh mạng?"

"Em vợ!" Chu Huy tức giận, "Anh với anh cậu đã có hai đứa con trai rồi! Anh chỉ thương mình hắn thôi!"

Trương Thuận bị la mà sửng sốt, thấy Chu Huy leo lên xe, vội vàng đuổi theo hỏi, lại nghe Chu Huy nói với Tiểu Lưu, "Tới nhà Ương Kim Bình Thố, trong vòng nửa tiếng phải đến nơi."

"Không thành vấn đề, nhà hắn cũng ở thành Đông, sao lại vội vã vậy?"

Chu Huy nói, "Không vội, e là hắn không sống qua đêm nay."

Tiểu Lưu và Trương Thuận cùng tái mét, nhưng Chu Huy chỉ trầm lặng nhìn ra ngoài cửa xe, coi như không nhìn thấy ánh mắt mang đầy nghi ngờ của hai người.

...

Chưa tới nửa tiếng sau, Tiểu Lưu đã dừng xe trước cửa khu nhà Ương Kim Bình Thố — Nhà của tổ phó tổ năm này ở thành Đông trong một khu nhà mới xây, nhà kiểu hai tầng, một căn không dưới mấy triệu bạc.

Chu Huy bồi dưỡng cho hai bảo vệ, thành công đi vào khu nhà. Bước chân của hắn vừa dài vừa nhanh, Trương Thuận phải chạy theo, thở hồng hộc hỏi, "Tại sao anh nói hắn không sống nổi qua đêm nay, là bởi vì Vu Tĩnh Trung sẽ phái sát thủ tới giết hắn à?"

"Phản ứng kỳ lạ của Nhan Lan Ngọc không phải chỉ nhìn ở hướng của Phương Phiến, đồng thời phải xem cả hướng của hai đặc công còn lại của tổ năm. Ương Kim Bình Thố là tổ phó, thân phận và cách nhìn cũng khác với tổ viên bình thường, có lẽ đã nhìn thấu sự khác thường, nhưng ngại Vu Tĩnh Trung có thân phận và phía sau hắn có một thế lực khổng lồ, Ương Kim Bình Thố sẽ không nói ra nghi ngờ của mình với bất kì ai."

"Thế nhưng, thế lực này sẽ không bỏ qua cho hắn." Chu Huy nói tiếp, "Bọn họ biết mình đã đặt sai bẫy, cách che giấu tốt nhất chính là giết người diệt khẩu. Thà giết nhầm một ngàn người còn hơn là bỏ sót một tên, kể cả Phương Phiến một người cộc cằn thô lỗ cũng không né được, tổ phó Ương Kim Bình Thố đương nhiên cũng nằm trong danh sách."

"Vậy còn người tên là Bargnani thì sao?" Trương Thuận hỏi.

"Hai hôm trước đã bị lão ngũ phái đi làm việc, muốn cứu cũng không kịp, đáng chết thì phải chết."

Khu nhà này trồng rất nhiều cây xanh, ban ngày nhìn cây cối xanh um tươi tốt, chắc hẳn là một cảnh sắc tươi đẹp, nhưng buổi tối nhìn vào thì lại u ám lạnh lẽo. Bọn họ đi tới dưới nhà Ương Kim Bình Thố, nhấn chuông cửa thì không ai trả lời, Chu Huy vung chân đá bay cửa bằng sắt được khắc hoa văn, đi thẳng vào trong, nhấn thang máy lên tầng hai mươi ba.

Trương Thuận lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tới nhà người ta nửa đêm còn đá bay cửa, không khỏi khiếp đảm, "À ờ... chỉ có hai chúng ta? Có cần gọi báo cho tổ trưởng tổ năm một tiếng không, hay gọi cửu vĩ hồ tới? Lỡ có ai báo cảnh sát lại khiến hai chúng ta thành kẻ giết người gì đó..."

"— Cậu biết kẻ thù đặt bẫy ở đâu à?" Chu Huy đột nhiên hỏi.

Trương Thuận mờ mịt lắc đầu.

Chu Huy cười, đó là một nụ cười châm chọc, còn có một chút không trách được.

"Cấp trên có rất nhiều người cho rằng, Vu Tĩnh Trung ở Nhật Bản được Nhan Lan Ngọc liều mình cứu mạng, là duyên cớ cho hai người có tư tình." Hắn chậm rãi nói, "Nhưng sự thật không phải như thế."

"Vu Tĩnh Trung trong một lần uống say từng nói cho anh biết, hắn và tiểu mỹ nhân không có gì cả, hai câu thơ kia cũng chỉ là hắn viết riêng cho mình, Nhan Lan Ngọc không hề biết tới."

"— Cho nên cậu có thể tưởng tượng, lúc Nhan Lan Ngọc ở sân bay nhìn thấy thái độ của Vu Tĩnh Trung đối với mình, cùng với phản ứng của người ngoài, hắn lập tức sẽ ý thức ra cái gì..." Chu Huy dừng lại một lát, nói tiếp, "Chuyện này khiến hắn vô cùng, vô cùng sợ hãi, tựa như chúng ta bây giờ, hắn lập tức nhận ra phía sau là hồ nước sâu, nhưng chẳng biết ai là người có thể tin cậy, ai là người mang mặt nạ lừa đảo..."

Trương Thuận nhìn vẻ mặt của Chu Huy, đột nhiên hiểu được hàm nghĩa kinh khủng trong câu cuối cùng.

Mồ hôi lạnh chảy xuống.

"Trong tình huống hắn nghi ngờ tất cả mọi người, hắn đặt sự tin tưởng lên người anh, nhưng chỉ một tin tức truyền ra cũng bị đối phương cắt đứt." Chu Huy nói, "May mắn là, bây giờ anh còn hai người có thể tin tưởng: Một là cậu, hai là anh cậu."

Cửa thang máy mở ra, Chu Huy bước tới trước nhà Ương Kim Bình Thố, gõ hai cái không thấy trả lời, nhấc chân đạp cửa!

Cánh cửa mở tung, đụng vào tường bật trở lại, Chu Huy giơ tay lên đỡ.

Trương Thuận núp sau lưng hắn, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

— Chỉ thấy bên dưới đèn treo, thi thể Ương Kim Bình Thố treo giữa nhà, tỏa ra mùi máu tanh tưởi. Xương cổ của hắn vì trọng lực quá nặng mà bị gãy, cong xuống quỷ dị, lưỡi thè ra, đôi mắt xám xanh nhìn chằm chằm ra cửa.

Chu Huy đi vào phòng khách, đóng cửa lại, móc điện thoại tìm một số được lưu tên là "Thê tử", bấm gọi.

Ba giây sau bên kia bắt máy, giọng của Sở Hà vang lên, "Alo?"

"Em yêu, chuyện chúng ta suy đoán cơ bản đã xác định, mau đi theo dõi Bargnani. Chồng em đang gặp chút phiền phức, Ương Kim Bình Thố của tổ năm biến thành chú (nguyền rủa) thi, phải trong vòng nửa tiếng siêu độ cho hắn, nếu không..."

Sở Hà xen vào, "Ở chỗ tôi cũng có chút rắc rối. Anh biết tập thể tổ năm làm phản không?"

" — Hả?!"

Sở Hà báo địa chỉ của một bệnh viện quân đội, "Bây giờ tôi đang ở đây... khoa chăm sóc đặc biệt. Giải quyết chú thi xong thì qua đây nhanh lên, nếu không thì chuẩn bị tìm mẹ kế cho con anh là vừa."

Chu Huy lập tức phát hoảng, "Xảy ra chuyện gì? Em tới đó làm gì? Đã xảy ra chuyện gì?!"

"..."

Sở Hà thở dài, "Tổ năm làm phản... đang ở trước mặt tôi."

Sở Hà cúp máy, nhẹ nhàng bỏ điện thoại vào túi.

Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy toàn bộ người giám hộ của ICU trong hành lang đều mặc áo bào. Mang thần sắc khác nhau nhìn chằm chằm vào hắn.

Dẫn đầu là một người hơn bốn mươi tuổi, gương mặt cho thấy rõ là một người thuộc dân tộc thiểu số, cầm song đao có xích sắt quấn ngang, nét mặt mang vẻ tang thương đặc biệt của người miền núi, xảo quyệt và hung ác. Hắn nhìn chằm chằm Sở Hà không chớp mắt, mãi cho đến khi gọi điện xong, mới cười một tiếng nói, "Tổ trưởng Phượng Tứ, anh cho là có thể trụ nổi cho đến khi Chu Huy tới đây à? Các anh em của tổ năm cùng tiến lên, anh nghĩ mình có thể sống được mấy phút?"

Sở Hà bật cười nói, "Đồng chí Bargnani, anh cũng quá khinh người rồi."

"Nào dám coi thường, anh đừng để tâm. Các anh em đều biết lai lịch của anh, nếu không giỏi sao mà ngồi được ở cái chức tổ trưởng chứ, nhưng bản thân anh đã bị thương nặng, giống như hổ lạc bình dương(3), ai ai cũng biết — Lùi một ngàn bước, anh vẫn là cao nhân, tổ phó Ương Kim Bình Thố của chúng tôi thì không phải à? Không làm theo liền bị các anh em biến thành chú thi?"

(3) Một thành ngữ, ý nói khi con hổ rời hang núi, lạc xuống đồng bằng sẽ không còn mạnh như xưa.

Bargnani vung song đao, cây đao lóe lên ánh sáng mang huyết lệ dày đặc, "Tổ trưởng Phượng tứ, chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù, muốn trách là trách lập trường khác nhau, tối nay anh vẫn khăng khăng xuất hiện ở nơi này — Sáu mươi tổ viên của tổ năm, hôm nay ở đây sẽ lấy mạng anh!"

Chỉ nghe roạt một tiếng, cả đội cùng rút vũ khí khỏi vỏ, lấy Bargnani làm đầu, trong sát khí gào thét xông tới!

Ảnh ngược của Sở Hà phản chiếu trên vô số thanh đao, mà hắn cũng không lùi lại, thậm chí không hề có một biểu hiện chạy trốn.

Hắn nhắm mắt lại, gần như là im lặng thở dài. Một giây kế tiếp dưới chân hắn xuất một một cơn lốc, xoáy thẳng lên trời cao, giống như thần thú giận dữ bộc phát làm long trời lở đất, khiến mọi người đồng thời bay ra ngoài!

— Ầm!

Cả nhóm kêu to ngã xuống, trời đất rung chuyển, Phượng Hoàng minh vương pháp tướng xuất hiện!

Sở Hà bước một bước, giữa khói sương mù mịt, lộ ra một bên mặt.

Phượng hoàng được thêu vào bên hông áo, tóc dài rũ xuống áo bào trắng tung bay, Phật châu từ trên trời từ từ rơi xuống, bị hắn bắt lấy, trong nháy mắt biến thành dây cột tóc xanh biếc.

Hắn dùng dây cột tóc cột lại mái tóc của mình, cầm cây giáo, chỉ về phía mọi người.

"Quá khinh thường ta, tất cả các ngươi." Hắn bật cười, "— Đi, gọi tổ trưởng Lạt Ma nhà các người ra đây gặp ta!"

Hết chương 20.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play