Ba cái tát đánh chết một người, đó là minh vương chính quy.
— Thái cổ Phượng Hoàng, cực ác chi tướng!
Chu Huy kéo mọi người ra phía sau mình, thấp giọng nói, "Lát nữa tranh thủ chạy, không được quay đầu lại, đem cả con chồn kia đi nữa."
Cửu vĩ hồ nhẹ giọng hỏi, "Chẳng phải nói Phượng Hoàng không biết giận sao?"
"Phượng Hoàng minh vương thì không, thần thú cổ xưa thì có. Bây giờ sức mạnh của hắn quá ít, ác tương này không duy trì được bao lâu, nhưng lúc cáu giận thì rất đáng sợ, mọi người đừng khuấy cho nước đục thêm."
Cửu vĩ hồ nhìn cách đó không xa, tựa như đều là thú với nhau, có chút không cam lòng, "Hoàng béo hắn..."
Chu Huy nói, "Đừng hỏi gì hết, đi mau!"
Sở Hà xoay người, đi đến chỗ Ma Ha bị đính lên tường.
Gương mặt của hắn trông không giống như bình thường, một nửa bị hình xăm phượng hoàng xâm chiếm, lông đuôi trên gò má, hiện ra kim quang ánh đỏ kì dị, cộng thêm làn da nhợt nhạt, có vẻ càng thêm quỷ dị; đôi mắt đen kịt lạnh lẽo, phảng phất như không có linh hồn, không mang bất kì tâm trạng nào nhìn chằm chằm Ma Ha.
Ma Ha há miệng, không phát ra âm thanh.
Hắn nhắm chặt mắt, giây kế tiếp hắn cầm mũi tên xuyên ngang bụng Ma Ha, rút ra ném xuống đất, ngay sau đó bóp cổ Ma Ha, quăng xuống!
Thân thể Ma Ha như đạn pháo, rầm một tiếng ngã lên nền đá gồ ghề sắc nhọn, bên trên khắc đầy cấm chú bằng Phạn văn. Cùng lúc đó, thân ảnh của Sở Hà biến mất, ngay lúc Ma Ha định bắn ngược lại theo quán tính, Sở Hà đã đứng ngay trước mặt hắn, dùng tốc độ sét đánh nắm hắn lên lần thứ hai, ném trở về hang!
— Ầm một tiếng thật vang, đường đi xung quanh hang bị đá vụn sập xuống bịt kín cửa ra.
Ma Ha ngã lên mỏm đá bị nứt ra còn cao hơn cả người, phát ra tiếng thở hổn hển đứt quãng. Xuyên qua dòng máu chảy che mắt, hắn thấy Sở Hà đang đi tới chỗ mình, quanh thân xuất hiện ngọn lửa ánh xanh lập lờ, tường và đất đá đều bị cháy sạch đang kẽo kẹt rung lên.
Lúc con chồn yêu kia tắt thở, hắn đã biết tình hình không ổn. Xảy ra án mạng ngay trước mắt Sở Hà so với tùy tiện ăn tươi mấy người cha đưa xuống, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hắn hiểu rất rõ mẹ mình, Sở Hà là người giấu rất nhiều chuyện trong nội tâm. Mẹ hắn đã sống rất lâu rất lâu rồi, trải qua mấy vạn năm đã tạo ra cho bản thân những nguyên tắc riêng, đối với quang minh và bóng tối, cao thượng và đê tiện, phán đoán của mẹ hắn đã không còn theo tiêu chuẩn của người bình thường nữa. Nói ví dụ như, Sở Hà chưa từng cảm thấy xuất thân từ huyết hải của Chu Huy là thấp hèn, cũng không cảm thấy Chu Huy từ chối quy y là có gì sai; mà năm đó bản thân vi phạm luật trời bị phạt, Sở Hà cũng chỉ thấy khiếp sợ và bi thương sau đó dùng toàn sức bảo vệ, nhưng cũng không thể hiện ra quá nhiều sự phẫn nộ và không hiểu lý do.
Nhưng có một số việc không giống như thế.
Có một số việc, dưới mắt hắn, ý nghĩa không phải như vậy.
Ma Ha giùng giằng đứng lên, cắn răng lui về sau. Bàn chân vừa chạm đất cả người hắn liền run lên, cảm giác mặt đất nóng kinh khủng, mấy hòn đá vì quá nóng mà trở nên rất giòn, bị hắn đạp một cái lập tức nứt ra.
Hai cánh tay biến thành đao đều đã bị chém đứt, nếu Sở Hà tới, hắn chẳng có thứ gì để ngăn cản. Nhưng thật ra giờ có cản hay không cản thì chẳng có gì khác biệt, Sở Hà nhìn hắn, trong mắt là sự ép bức to lớn người thường không có khả năng tưởng tượng được, Ma Ha chỉ lui lại mấy bước, lưng chạm tường, liền vô thức dừng lại.
"Mẹ..." Hắn khàn giọng gọi.
Sở Hà đi tới trước mặt hắn, cũng không nói lời nào, vung tay tát một bạt tai.
Cái tát này so với Phật dùng tay đè từ chín tầng mây xuống đầu cũng không có gì khác biệt, Ma Ha cho là mình đã bay ra ngoài, trong đầu ong ong, lỗ tai, xoang mũi, thậm chí hốc mắt cũng cảm giác có dịch thể, ngay sau đó là lạnh ngắt — Cái lạnh thấu xương này là vì mất máu quá nhiều mà ra.
Hắn cảm giác bản thân chắc phải mất một thế kỷ mới có thể khôi phục trí nhớ, nhưng trên thực tế chỉ mất vài giây thôi.
Hắn không hề bay đi, nhưng cả thân thể đã hoàn toàn dính vào trong bức tường đá. Đôi mắt của hắn vì chảy máu mà không thấy rõ, cho nên giờ này cũng không biết cảnh tượng ở đây có bao nhiêu đồ sộ.
— Vách đá, cột đá, mặt đất, trong hang đá tất cả những nơi có thể đập vào mắt, toàn bộ đều nứt nẻ. Vết nứt lấy hắn làm trung tâm, trong tiếng kẽo kẹt đáng sợ, vết nứt càng ngày càng nhiều, thậm chí lan ra khỏi cả cửa hang, kéo dài đến cả đường đi.
May mà hắn không nhìn thấy, nếu không sẽ không có dũng khí để giãy dụa mất.
"Mẹ muốn giết con à..." Trong miệng Ma Ha là máu loãng, hắn thở hổn hển, máu đổ từ trên đầu xuống cũng có, giọng nói đứt quãng, vặn vẹo kì quái, "Vậy mẹ tới... giết con đi. Thiên đạo chẳng phải là... giáo huấn không phục sẽ giết sao? Kim Cang nộ mục(1), lấy giết làm giới hạn..."
(1) Thành ngữ, hình dung sự trợn mắt, giống như gương mặt của Kim Cang, uy mãnh đáng sợ.
Sở Hà bóp cổ hắn, kéo hắn từ trong bức tường ra, vô số đá vụn rơi xuống.
"Ta không nên đưa con đến thiên đạo." Sở Hà nhìn hắn, "Biến con trở thành thế này, là lỗi của ta."
Hắn thả tay ra, lại thêm một cái tát, cái tát này khiến cho đầu Ma Ha ngửa ra sau, đánh thẳng vào tường, hơn nửa hang đá sụp xuống, bụi tung mù mịt!
Ma Ha bể đầu chảy máu, hắn cảm giác như mình đã chết.
Cảm giác của cái chết hình như giống thế này, hồn của hắn bay lên cao, gần như là lạnh lùng nhìn xuống cơ thể không còn vẹn nguyên của mình, chậm rãi bay về tam thập tam thiên.
Vô số ký ức nhỏ thoáng hiện qua đầu, trôi đến từ một con sông dài, giống như hàng ngàn hàng vạn con bướm vỗ cánh bay xuống.
Hắn được nuôi lớn ở thiên đạo.
Thuở nhỏ hắn tu tập theo Phật, áo cà sa trắng như tuyết, đâu đâu cũng là hoa sen, ngày ngày thần chung mộ cổ(2), tụng kinh tụng đến ba ngàn năm. Hắn không rõ tại sao mình được đưa đến tam thập tam thiên, mãi cho đến một ngày hắn hỏi Phật, mới biết cha vẫn đang ở huyết hải tám ngàn trượng, Phượng Hoàng minh vương chính tay phổ độ ngàn vạn hồn ma, hắn là con ma duy nhất không thể độ.
(2) Ý muốn nói có thể khiến người ta giác ngộ.
"Mẹ con đâu?" Ma Ha hỏi.
Phật không trả lời, một lúc sau mới nói, "Phượng Hoàng không thể dạy ngươi..."
"— Hắn không tin vào thiên đạo nữa."
Hắn không tin vào thiên đạo.
Ma Ha mở mắt, con ngươi gần như muốn bị máu dung hòa, xương cốt toàn thân đứt gãy, trong giây phút đó hắn còn nghĩ, tại sao mình vẫn chưa chết?
— Nếu mẹ đã không tin, tại sao còn bắt con tin?
Ma Ha rất muốn hỏi, nhưng trong miệng không ngừng tuôn ra máu, giọng nói như ngâm trong nước, không rõ ràng. Hắn biết mình bây giờ rất chật vật, nhưng giờ phút này hắn không biết tại sao, mình không cam tâm. Trong một cái chớp mắt, hắn thật sự muốn cứ như thế đi, sao cũng được, cứ thế mang tất cả câu hỏi và vấn đề chưa giải quyết, chết đi cùng mâu thuẫn của mình.
Hắn nhớ lại nhiều năm trước, hắn đã từng mang vóc dáng tiều tụy hứa với Phượng Hoàng, "Con muốn trở thành người giống như mẹ."
Con muốn trở thành người giống như mẹ, con muốn tin vào tín ngưỡng của mẹ.
Lúc đó Phượng Hoàng phản ứng thế nào?
— Hắn không mỉm cười, rồi xoa mặt Ma Ha, đặt lên trán một nụ hôn như mọi khi; mà là đứng im nhìn Ma Ha, trong mắt là sự phức tạp và thâm trầm, nhìn kỹ có vẻ còn mang một chút bi ai.
"Đừng như vậy, Ma Ha."
"Con sẽ biến thành một quái vật, sẽ bị thiên lôi đánh, thịt nát xương tan..."
Sẽ bị thiên lôi đánh, thịt nát xương tan...
Vào thời khắc hắn phạm trọng tội, nhận lấy hình phạt từ thiên đạo, thật ra là Phượng Hoàng bị thiên lôi đánh, Phượng Hoàng hóa thành chân thân che cả mặt đất, lông chim và lông đuôi rụng xuống như mưa, cánh và da thịt bị lửa đốt, ngay cả khớp xương cũng bị thiên hỏa đốt cháy tới kêu kẽo kẹt. Phượng Hoàng đốt trụi chân thân của mình để cứu con, bảo vệ cho con một mạng cuối cùng.
Cảm giác sai lầm và tức cười cuộn trong lòng, hắn đột nhiên muốn hỏi Sở Hà rằng, bây giờ mẹ hối hận rồi sao?
Mẹ không thể giữ vững tín ngưỡng gửi gắm lên đời sau, bây giờ thấy hối hận rồi sao? Mẹ hy sinh đến mức trở về bằng bàn tay trắng để cứu con, bây giờ con biến thành một con ác ma ngay cả mẹ cũng sợ, cảm thấy hối hận rồi phải không?
Trong quá khứ rất xa xôi kia, mẹ bỏ qua cơ hội thành Phật, đày khỏi tam thập tam thiên, kết duyên cùng một ma vật ở huyết hải, bây giờ thấy hối hận rồi phải không?
Ma Ha thở hổn hển, giơ bàn tay máu, muốn vươn về phía Sở Hà.
Nhưng Sở Hà lần thứ ba giơ tay, đánh vào mặt Ma Ha.
— Pặc!
Sở Hà bị bắt lấy tay giơ lên cao!
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy hình xăm phượng hoàng trên mặt đã biến mất, trở về vẻ lạnh nhạt bình thường, trong con ngươi phản chiếu ảnh ngược của một người, hắn gọi một tiếng, "Phạn La..."
Ma tôn Phạn La từ giữa không trung hiện ra, bắt lấy tay hắn, cười nói, "Nếu bây giờ chỉ tát một cái tát bình thường, vậy thì tát hay không cũng thế mà thôi."
Hết chương 15.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT