19.
Tôi quay trở lại phòng bệnh, giật mình ngạc nhiên.
Cả gian phòng biến thành một biển hoa, với vô số chùm cát cánh màu hồng ở đó.
Bông nào cũng nở rộ, không hề có dấu hiệu héo úa.
Trông tôi như đang ngủ trong một biển hoa tươi thắm.
"Tôi" đang bất tỉnh, còn Giang Hoài An thì ngồi trước giường với đôi mắt trống rỗng.
Tuy chỉ mới sáu ngày không gặp, trông anh ta như già đi cả chục tuổi.
Trong phòng không có âm thanh nào khác ngoài tiếng nhỏ giọt từ chai truyền nước.
Những chiếc bàn cạnh giường ngủ hai bên chất đầy đồ đạc, một bên là quyển "Giản ái" mới tinh, vài chiếc mũ màu hồng và trái cây gọt sẵn vỏ. Một bên là bánh xèo A Tam đóng gói, nhiều món ăn nhẹ đặc sản khác nhau, đều là những món tôi thích.
Vài quả táo gọt sẵn vỏ, vỏ bọc xung quanh chúng.
Tôi nhìn căn phòng đầy quà và lễ vật, khóe miệng nhếch lên giễu cợt.
Khi tôi nói với Giang Hoài An những thứ mà tôi mê mẩn này, anh ta hoặc là không đưa cho tôi, hoặc là miễn cưỡng đưa ra.
Nhưng khi tôi chẳng muốn nữa, anh ấy lại háo hức đưa laị cho tôi.
Thật là nhàm chán.
Tôi tính toán thời gian và miễn cưỡng quay trở lại cơ thể ốm yếu của mình.
Cơn đau dâng lên từ đôi chân nặng trĩu của tôi.
Tôi cau mày và mở mắt ra.
Nhìn thấy tôi tỉnh lại, trong mắt Giang Hoài An thấm đẫm niềm vui.
"Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi..."
Anh ta vội vàng đứng dậy, muốn lao ra ngoài, nhưng khi đứng dậy, lượng máu cung cấp lên não không đủ, suýt chút nữa đã khuỵu xuống.
Nhưng anh ta đã bình tĩnh lại, lao vút ra ngoài tìm bác sĩ.
Tôi lặng lẽ ngồi dậy, rút kim, ra khỏi giường, đi qua cánh đồng hoa cát cánh, bước đến mở cửa sổ.
Tiếng gió ùa vào làm tăng thêm sức sống cho nơi đang dần ch//et đi này.
Từ tầng 18 nhìn ra, có thể thấy những con đường, tòa nhà phía xa đang trở nên trống rỗng với tốc độ kinh hoàng.
Tốc độ nhanh đến mức không thể lay chuyển được.
"Ký chủ, A Ly sợ..." A Ly vừa lo lắng vừa run rẩy trên vai tôi.
"Tất cả chỉ mới bắt đầu, hãy cố gắng hết sức." Tôi bình tĩnh nói.
Cửa phòng bệnh mở ra rồi lại đóng lại, một lúc sau, một bóng người cao lớn đổ xuống bên cạnh tôi.
"A Sơ, em đang nhìn gì vậy—"
Giang Hoài An đi tới trước mặt tôi, định hỏi, nhưng bỗng nhiên im bặt.
Anh ta cũng nhìn thấy nó.
Bởi vì khung cảnh ấy phản chiếu từ tấm kính, tôi nhìn thấy đồng tử anh ta giãn ra.
"Hãy lắng nghe, âm thanh của cái ch.et."
Tôi đặt tay lên cửa sổ, đưa mặt lại gần và chăm chú quan sát.
Giang Hoài An không nói gì, anh ta đưa tay ôm tôi vào lòng, cùng tôi nhìn xem thế giới này đã sụp đổ như thế nào.
Thế giới đang bị xóa sổ quá nhanh và nó gần như sắp kết thúc——
"Ký chủ, nếu có kiếp sau, A Ly nhất định phải tìm được chị, chị nhất định phải đợi em!"
Sau khi A LY nói “lời cuối cùng”, em ấy sợ hãi che mắt lại.
"Giang Hoài An, anh có yêu tôi không?"
Tôi nhìn thảm họa này và thì thầm như trong mơ.
Anh ta không nói gì.
Khi ánh sáng trắng chói lóa bao bọc lấy tôi, tôi nhắm mắt lại một cách nhẹ nhõm.
Tiếng thở dài nhẹ nhàng của Giang Hoài An lọt vào tai tôi.
“Yêu, A Sơ, anh yêu em, anh yêu em từ khi sinh ra tới khi lìa đời.”
Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng và quan tâm, giống như lời thì thầm của người yêu.
Câu nói này ngay lập tức đưa tôi trở lại những năm tháng chúng tôi yêu nhau.
Ở phòng bệnh này, tôi đã vô số lần hỏi anh ta có yêu tôi không, lần nào anh ta cũng nói rằng anh ta chỉ yêu Lâm Thời Sơ.
Sau này tôi không bao giờ hỏi lại nữa.
Lần này, tôi nghĩ đ anh ta không trả lời, nhưng không ngờ anh lại nói “từ khi sinh ra đến khi ch.et đi chỉ yêu em”.
Chỉ là, trái tim tôi lặng như nước.
Ngay sau đó, tôi và Giang Hoài An xuất hiện tại chỗ cũ.
Thế giới đang được xây dựng lại xung quanh chúng tôi một cách nhanh chóng.
Cây cỏ biến mất xuất hiện trở lại, những thùng xe bị nuốt chửng nhanh chóng hồi phục từng chiếc một, người đi bộ nhanh chóng lấp đầy các ngóc ngách của thế giới.
Giống như một cơn sóng thần quét qua, mạnh mẽ và không thể cản nổi.
Ai đó nhấn nút tạm dừng rồi, giống như một bức ảnh thu nhỏ tuyệt vời, phong phú nhưng thiếu sức sống.
20.
"Ký chủ, ngươi dọa A Ly sợ ch//et khiếp rồi!"
"Em thực sự tưởng chị sẽ từ bỏ nhiệm vụ và ch//et cùng hắn."
A Ly ôm ngực, lo lắng nhảy lên nhảy xuống trên không trung.
Tôi cong môi, "Trông chị có giống loại phụ nữ sẵn sàng liều m..ạng vì một người đàn ông không?"
"Lần này có vẻ vậy mà." Ali gật đầu khẳng định.
"Đó là bởi vì em không biết câu này: mạo hiểm m..ạng sống của mình để sống sót."
Tôi đứng khoanh tay, mỉm cười và nhướng mày.
Nhiệm vụ này cực kỳ khó khăn và nguy hiểm, bất kỳ cách thức thông thường nào cũng không phù hợp.
Chỉ bằng cách đập n//át mọi thứ, nghiền n//át thành từng mảnh và khiến Giang Hoài An vô cùng đau đớn, tôi mới có được một tia hy vọng.
Cuối cùng tôi hỏi Giang Hoài An câu đó, bởi vì "Anh yêu em" chính là câu trả lời mà người viết nên hệ thống này muốn nghe.
Tôi ghét Giang Hoài An.
Nhưng thế giới này không nên bị phá hủy chỉ bởi tình yêu và sự căm ghét của riêng tôi.
Không tránh được cảm giác bị x//uc phạm.
Nhưng tình yêu có gì sai, và người bình thường có gì sai.
Hơn nữa, tôi đã tồn tại ở thế giới này rồi.
"Ký chủ, em thực sự đã chuẩn bị tinh thần để ra đi cùng với chị.."
A Ly hung dữ trừng mắt nhìn tôi, "Hừ, thật lãng phí cảm xúc của em!"
“ Tôi rất cảm động nên lần này tất cả số điểm sẽ là của em.”Tôi nói một cách hào phóng.
A Ly hét lên vì hạnh phúc và vui sướng.
“Đừng vội quá, vẫn còn hai việc phải làm.”
Tôi nhấc một bên tai của ALy lên.
“Việc đầu tiên là xóa đi dấu vết về sự tồn tại của Lâm Thời Sơ trong bảy năm qua và để cô ấy ch//et trong trận lũ bảy năm trước.”
Tôi trầm ngâm một lát: “Từ giờ trở đi ai làm nữ chính thì tùy duyên.”
"Được rồi."
Một màn sáng khổng lồ xuất hiện.
Ah Ly chọc vào vài nút, và khung cảnh trong phòng bệnh theo đó thay đổi.
Cơ thể “tôi” trong tay Giang Hoài An biến mất, bộ đồ trên người biến thành áo choàng bệnh viện.
Cùng lúc đó, toàn bộ hoa và mọi sản phẩm cho nữ trong phòng đều biến mất, thay vào đó là một chiếc bàn làm việc lớn, một chiếc máy tính xách tay và vô số tập tài liệu dày cộm.
"Hoàn hảo!"
Tôi búng ngón tay: “Việc thứ hai là xác định vị trí của kẻ ch.iếm đoạt và bắt cô ta. Chị muốn tận mắt nhìn thấy ả ch//et”
Cô ta đã cố gắng hết sức để hút vận may của người khác, phá hủy sự cân bằng của thế giới này.
Giang Hoài An nói anh ta còn yêu tôi, nghĩa là nhiệm vụ của cô ta đã thất bại.
Không chỉ vận may mà cô ta c//ướp được sẽ quay trở lại mà bản thân cô ả cũng sẽ quay trở lại đây, bị quy luật của người trên cao b.op nghẹt.
"Kiểm tra ngay đi, đại ác nhân đó, không chh//et thì tiếc lắm!"
ALy đang chuẩn bị kết nối với hệ thống chính.
Một cơ thể nhanh chóng được nâng lên.
Cô ta ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn xung quanh, khi nhìn thấy mặt tôi, ánh mắt cô ta trở nên sợ hãi.
Nhưng cô ta kêu rất lâu mà tôi không nghe được tiếng nào.
Tôi nhận ra rằng A Ly đã chu đáo ngăn cô ấy nói.
“Ký chủ, họ là hợp thể người và máy!”
A Ly đi vòng quanh cô ta và đột nhiên hét lên đầy phấn khích.
“Ý em là gì?” Tôi không hiểu.
"'Máy' là tên gọi chung hệ thống đặt cho chúng em, nhưng em và chị đang có mối quan hệ hợp tác. Một khi đã bị ràng buộc, chúng ta có thể gỡ bỏ ràng buộc cho nhau, nhưng họ thì không."
"Nói cách khác, một khi con người và máy móc của họ hợp nhất, nếu nhiệm vụ thất bại, họ sẽ bị xóa sổ cùng nhau. Chị hãy để A Ly hợp nhất với chị!"
"Chị không muốn, chị sợ một ngày nào đó em sẽ ch//et vì ngu ngốc."
Tôi tàn nhẫn cắt ngang kế hoạch nhỏ bé của nó.
Sự trừng phạt từ thiên đường nhanh chóng được thực thi.
Tôi và A Ly ngồi thành hàng và xem “người hợp nhất" kia bị t,ra tấn không thương tiếc.
Thủ phạm chính và đồng phạm lần lượt biến mất, đây thực sự là một điều tôi không ngờ đến.
"Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta trở về."
Hai việc đã được giải quyết thỏa đáng, tôi đã mở được cánh cửa thời gian và không gian.
"Ồ, ký chủ, em nhận được một số thông báo về nhiệm vụ mới. Ký chủ, chị muốn chọn cái nào?."
A Ly nhảy cẫng lên, theo tôi vào cửa ánh sáng.
"Cần phải lựa chọn sao? Không phải chúng ta nên chọn nơi có phần thưởng hậu hĩnh nhất sao?"
"Để lấy lại cơ thể ban đầu của chị, điểm trước đây đã bị xoá hết. Lần này, tất cả điểm số đều cho em rồi. Chị bây giờ là một kẻ ăn xin."
Tôi gõ vào đầu nó, hy vọng nó sẽ đối mặt với hiện thực.
"Nhiệm vụ là vô tận, điểm cũng vô tận, ký chủ sẽ có sữa và bánh mì."
A Ly không tiếc công sức an ủi tôi.
Cánh cửa thời gian và không gian từ từ đóng lại, cô lập chúng tôi khỏi nơi đây.
Bên đó, nút tạm dừng đã bị hủy, gió thổi ầm ĩ ngoài cửa sổ, cành cây đung đưa, người đi đường ồn ào, xe ào ào đi qua thành phố tráng lệ.
"Những bức ảnh" trở nên sống động.
Đó là thế giới của Giang Hoài An.
Và trong cuộc sống tương lai của tôi, sẽ có hàng ngàn nhiệm vụ, rượu ngon, nam chính và phản diện, cũng như làn khói trên sa mạc, hoàng hôn trên sông dài và biển trời bao la.
Nhưng không có Giang Hoài An.
Từ nay chúng ta không còn nhớ nhau, cũng không cần gặp nhau nữa.
(Hết)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT