----

Nơi này là tụ điểm thanh niên tri thức nên có không ít người ở đây.

Khi họ nhìn thấy hai người ở cửa đều hóng hớt mà vểnh tai lên nghe.

Hai người đi đến cách đó không xa tìm một góc trống trải yên tĩnh nói chuyện.

Nguyễn Minh Phù mắng Chu Bằng xấu, điều này khiến cô ít nhiều có chút hả giận.

Trên thực tế anh ta cũng không xấu vẫn tính là diện mạo làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Bởi vì điều kiện gia đình của anh ta từ nhỏ đã tốt nên làn da người này có phần trắng hơn so với những người đàn ông khác.

Trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng nhìn lại còn có vài phần nho nhã.

"Minh Phù, có ai từng nói với em rằng em rất đáng yêu không?"

Cô giống như con mèo con mới đầy tháng, yếu ớt lại nhỏ bé.

Khi có kẻ địch muốn xâm lấn địa bàn lại dám lộ ra móng vuốt của mình.

Chỉ là mèo nhỏ phản kháng cũng không thể dọa lui kẻ địch, ngược lại tất cả sự cản trở của nó chẳng qua đã giúp thợ săn có thêm vài phần hứng thú với nó mà thôi. 

Trong mắt Chu Bằng, Nguyễn Minh Phù chính là con mèo nhỏ kia.

Tóc gáy Nguyễn Minh Phù dựng lên, trong mắt tràn đầy đề phòng.

"Anh muốn làm gì?"

Chu Bằng từng bước tiến lên, Nguyễn Minh Phù cau mày, không nhịn được lui về phía sau vài bước.

Anh ta nhìn Nguyễn Minh Phù tránh mình như rắn rết mà cúi đầu cười, vui vẻ trêu ghẹo cô, trong mắt còn mang theo si mê.

"Không làm gì cả, chỉ là ngoài ý muốn mà phát hiện lá gan mèo nhỏ trong nhà lớn lên."

Nguyễn Minh Phù: "..."

Con mèo nhỏ này không phải là cô đấy chứ?

Quả nhiên là bệnh thần kinh!

Nguyễn Minh Phù nhịn không được lại lui về phía sau vài bước.

"Em đang sợ sao?"

Thanh âm của Chu Bằng luôn luôn chậm rãi, không nhanh không chậm như là đang trêu đùa con mồi trong lòng bàn tay: "Sợ tôi ư?"

Biết rõ còn cố hỏi!

Vẻ mặt Nguyễn Minh Phù đầy cảnh giác.

"Nghe nói gần đây em chạy theo sau một người họ Tạ?"

Nói đến mục đích thật sự, nụ cười trên mặt Chu Bằng thu lại, con ngươi đen kịt nhìn về phía cô: "An phận một chút, đừng nên làm mấy chuyện vô nghĩa."

"Bắt tôi an phận thì tôi phải an phận sao? Dựa vào cái gì?"

Mặc dù trong lòng Nguyễn Minh Phù lo lắng nhưng ngoài miệng lại rất cứng rắn.

Đối phương nói: "Họ Tạ không xứng với em." 

Nguyễn Minh Phù không khống chế được liếc mắt xem thường.

Coi tiền như rác thì không xứng với cô, chẳng lẽ địa đầu xà như anh ta có thể xứng với cô sao?

Dường như biết cô đang suy nghĩ gì, Chu Bằng cúi đầu cười, đáy mắt mang theo sự cưng chiều bao dung đối với Nguyễn Minh Phù:

"Em và anh ta không cùng một đường, anh ta sẽ không cưới em."

Lời còn chưa dứt đã khiến Nguyễn Minh Phù nổ tung trước.

"Tại sao?"

Lời nói của Chu Bằng mang theo khẳng định cho thấy không phải đang nói đùa. 

Nguyễn Minh Phù bị kích thích mà phản kháng.

Đã vậy thì cô càng muốn Tạ Duyên Chiêu đi cùng một con đường với cô, yêu cô, không phải cô thì không cưới!

Hừ!

Cô không tin, đến lúc đó thế nào cũng phải để tên đàn ông kia vừa khóc vừa cầu xin cô gả cho mình.

Chu Bằng đưa tay đẩy kính.

Anh ta vừa đi công tác về đã có người báo cáo về hành động mấy ngày nay của Nguyễn Minh Phù. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play