----

Chất liệu của bộ quần áo này vừa nhìn đã không rẻ, của cải của người đàn ông kia hẳn là không ít chút nào.

Nữ thanh niên tri thức tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đúng là hạn hán chết hạn, ngập lụt chết lụt.

Hồ Lệ Hồng cũng gật đầu: "Tôi từng nghe người khác nói rằng lúc trước cô ta ăn mặc đẹp đẽ đi tới đập chứa nước ở bên kia.

"

"Ôi, sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy?"

"Tôi đã nói rồi, đồng chí quân nhân kia mắt như hỏa nhãn kim tinh, nhất định không bị hồ ly lẳng lơ mê hoặc.

"

"Nhìn dáng vẻ kia của cô ta chắc không phải là cùng tên đàn ông hoang dã nào lăn vào trong mương rồi đấy chứ?"

"Dụ dỗ hết người này tới người khác.

" Nữ thanh niên tri thức cũng gắt lên một cái rồi nói tiếp: "Đồ con hát không biết xấu hổ!"

Cô ta đang muốn mở miệng nói thêm gì đó thì có chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống.

Những người khác thấy vậy thét chói tai chạy toán loạn chỉ có nữ thanh niên tri thức kia là không kịp chạy, ngồi im chịu cái lạnh thấu tim.

Sau lưng cô ta chính là Nguyễn Minh Phù đang tức giận, trong tay còn bưng một chậu sắt trống rỗng.

Nữ thanh niên tri thức này có thành kiến rất lớn đối với Nguyễn Minh Phù, thường xuyên ở sau lưng nói xấu cô.

Nguyễn Minh Phù cũng không phải là người ưa nén giận, không cho cô ta bài học thích đáng cô ta lại nghĩ rằng cô đây dễ bị bắt nạt.

"Con thối tha, con điếm, tao phải xé xác mày!"

Mắt thấy móng vuốt của nữ thanh niên tri thức vươn tới, cô đập cái chậu rửa mặt xuống.

Cái chậu va chạm vào đối phương phát ra một tiếng "đông" trầm đục, đầu nữ thanh niên tri thức ong ong, trong lỗ tai cũng xuất hiện tiếng vang.

Nguyễn Minh Phù trông vừa kiêu vừa điệu nhưng lại đánh nữ thanh niên tri thức mãnh liệt như vậy!

Những người khác cũng từ từ bình tĩnh lại sau cơn khiếp sợ, họ vội vàng nâng nữ thanh niên tri thức bị đánh tới đơ cả người đứng dậy.

Nam thanh niên tri thức bên kia nghe được thanh âm cũng chạy ra.

"Con khốn! Mày dám đánh tao!"

Nữ thanh niên tri thức cực kỳ tức giận, còn muốn đưa tay đánh Nguyễn Minh Phù, lại bị những người khác giữ chặt.

Cô ta dùng ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Nguyễn Minh Phù, hận không thể lập tức lấy dao chém chết cô.

Hồ Lệ Hồng cũng bị ảnh hưởng, nửa người bị nước hắt ướt.

"Thanh niên tri thức Nguyễn, cô như vậy cũng khiến tôi phải nói vài câu công đạo.

"

"Thiên vị thì nói là thiên vị đi còn công đạo cái gì.

"

Nguyên chủ được nuông chiều từ bé, tính tình cũng mềm yếu, bằng không sao những thanh niên trí thức này sao lại dám nói xấu cô ngay trước mặt cô.

Nhưng Nguyễn Minh Phù thì khác, cô không thoải mái thì phải khiến tất cả mọi người không thoải mái.

"Các người không phải rất hay bô bô cái mồm sao, nói đi, nói tiếp đi.

"

Hồ Lệ Hồng: "! "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play