Ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng không nhịn được nói:
- Phương sư huynh không cần nóng ruột, thời điểm chúng ta tiến vào bí cảnh, lực lượng ràng buộc trong Tử Vụ Hải cũng yếu đi, kỳ thực chỉ cần kiên trì chờ thêm mấy ngày, Thú Linh trong Tử Vụ Hải nhận ra có khí tức người sống, tự nhiên sẽ ra ngoài săn bắt, đến lúc đó, phần lớn Thú Linh Hung thú đều đi ra, chúng ta lại tiến vào Tử Vụ Hải cũng không muộn...
Phương Nguyên dựa vào nét mặt của nàng, liền biết nàng là thật lòng quan tâm hắn.
Hắn nở nụ cười, lại lắc đầu nói:
- Này thì không cần, hiện tại ta muốn đi vào xem!
Kim Hàn Tuyết nghe vậy biến sắc, vội la lên:
- Ngay cả thực lực như mấy vị thúc tổ, cũng không dám trực tiếp xông vào!
Con mắt Sương Nhi toả sáng, cười nói:
- Tỷ tỷ, tỷ đừng khuyên hắn, để cho hắn đi đi...
Phương Nguyên không tỏ rõ ý kiến, liếc mắt nhìn những đệ tử Kim thị khác nói:
- Các ngươi không muốn đi vào sao?
Những đệ tử Kim thị kia, từng cái biến sắc, liên tục lắc đầu nói:
- Theo lý thuyết chúng ta phải giúp ngươi, nhưng lúc này đi vào không khác nào chịu chết, ngươi thích vào là chuyện của ngươi, sau này chúng ta giải thích cho các thúc tổ, bọn họ sẽ thông cảm được!
- Ha ha...
Phương Nguyên nghe vậy, chỉ cười nhạt nói:
- Quan Ngạo sư huynh, chúng ta đi thôi!
Quan Ngạo thầm nói:
- Con cháu Kim gia đều nhát gan như thế sao?
Các đệ tử Kim gia nói không ra lời, khuôn mặt từng người đỏ chót.
Phương Nguyên lại không khách khí, trực tiếp điều khiển ngân toa, cùng Quan Ngạo bay về hướng bắc.
Ở sau lưng hắn, đám đệ tử Kim gia kia hai mặt nhìn nhau, trong lòng do dự bất định.
Sương Nhi cười gằn nói:
- Nếu không chúng ta đi về phía khác? Trước tiên đoạt vài loại dị bảo cái đã!
Trong các đệ tử Kim gia, tự nhiên có người động lòng, chỉ là không dám nhảy ra đầu tiên.
Nhưng lúc này, Kim Hàn Tuyết lại nói:
- Ta vẫn muốn đi xem một chút!
Dứt lời liền tế lên pháp khí, nhanh chóng đuổi theo Phương Nguyên.
Tộc nhân Kim thị khác đều kinh ngạc, còn không chờ nói gì, đã thấy trong các tộc nhân Kim thị, nam tử cõng khuông lớn kia cũng không nói tiếng nào, đi theo thật sát, sau đó lại có mấy người theo sau, đều là thực lực xếp hạng cao nhất...
Còn lại đám người Sương Nhi, khuôn mặt nhất thời ngượng nghịu, có vẻ không vui, nhưng cũng chỉ đành theo sau.
Dù sao nếu sự tình này truyền ra ngoài, ở trong mắt các trưởng bối, bọn họ sợ hãi không lên, sẽ bị trách phạt không nhẹ.
Bất quá trong lòng đều rất cẩn thận, chỉ cần thấy có gì không ổn, sẽ lập tức đào tẩu.
Phương Nguyên bay ở phía trước, thấy các đệ tử Kim thị vẫn theo sau lưng, trong lòng cười gằn.
Những suy đoán trước kia, cuối cùng cũng thăm dò ra.
Ngân quang xẹt qua giữa không trung, lại hơn nửa ngày, rốt cục đi tới trước một biển sương mù màu tím.
Nơi này phảng phất như đã đến cuối thế giới, lại nhìn về phía trước, không có núi sông gì, chỉ có sương mù vô tận, dưới chân giống như một vùng hải dương, nhưng bên trong lại không phải nước biển, mà là sương mù màu tím dập dờn không ngớt, chỉ nhìn một chút, tựa như linh hồn cũng sẽ bị sương mù hút vào, làm cho người ta kính sợ, theo bản năng chỉ muốn cúng bái.
Mà quan trọng hơn là trong sương tím, tựa hồ có thể cảm nhận được một ít khí tức mạnh mẽ.
Loại cảm giác đó, càng làm cho người cảnh giác.
Tới bên bờ Tử Vụ Hải, không cần Phương Nguyên nói cái gì, đệ tử Kim thị đều ngừng lại.
Rất xa nhìn về phía Tử Vụ Hải, sắc mặt đều có chút sợ hãi.
Trong ba trăm năm, các đời Kim gia tế tự Thú Linh đều ở nơi này, cũng không biết có bao nhiêu Yêu thú lợi hại, lại càng không biết bên trong có bao nhiêu Hung thú khủng bố, không nói cái khác, chỉ cần gặp một con Hung thú, bọn họ rất có thể toàn quân bị diệt, thì làm sao có thể không sợ?
- Phương sư huynh, ngươi có kế sách gì không?
Kim Hàn Tuyết chạy tới, đứng ở bên người Phương Nguyên, một lát sau mới cau mày hỏi.
Phương Nguyên nhìn Tử Vụ Hải nói:
- Đi vào, dựng bi lên!
Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mê man:
- Có phải ngươi đang nói đạo lý cao thâm gì đó ta nghe không hiểu không?
Phương Nguyên nói:
- Ta nói chỉ đơn giản như vậy!
Đám con cháu Kim gia ở xung quanh nghe vậy, từng cái vẻ mặt kinh ngạc, còn có người âm thầm cười lạnh.
Kim Hàn Tuyết có chút nghiêm túc nói:
- Phương sư huynh, tuyệt đối không thể đùa giỡn như này, Thú Linh trong này...
Phương Nguyên quay đầu, có chút thật lòng nhìn Kim Hàn Tuyết, cười nói:
- Không thử xem, làm sao biết không thể?
Kim Hàn Tuyết hơi ngẩn người, vẻ mặt phức tạp, vừa định nói gì, lại thấy Phương Nguyên đã từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một vật.
Đây là một bia đá màu trắng, phía trên vẽ phù văn quái lạ, chính là vật dụng cho trấn áp Thú Linh.
- Quan Ngạo sư huynh, ngươi ở chỗ này chờ ta...
Tất cả tộc nhân Kim thị đều kinh hãi, vừa đến biên giới Tử Vụ Hải thì thấy thân hình Phương Nguyên đã bị Tử Vụ Hải bao phủ...
Từng cái từng cái nhất thời biến sắc, dở khóc dở cười:
- Các thúc tổ bảo chúng ta theo hắn, nhưng chuyện này... làm sao đi theo được chứ?
- Hống...