Phương Nguyên còn chưa trả lời, Sương Nhi đã vọt ra kêu to: 

 - Ngươi mau giao Tử Hạm Chi ra, sau đó đi tìm những cơ duyên khác đi! 

 Theo nàng quát to, đệ tử Kim thị ở xung quanh cũng chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay tranh cướp. 

 Ở bên ngoài, cho dù nói dễ nghe, cái gì chia sẻ cơ duyên với người trong thiên hạ, nhưng đến trong bí cảnh, nên tranh vẫn phải tranh. 

 Mà cái này, cũng là sự tình các vị các trưởng bối ngầm thừa nhận. 

 Coi như là đệ tử Kim thị, nếu ở trong bí cảnh lạc đàn, lấy được dị bảo cũng sẽ có người cướp giật, mà đệ tử Kim gia muốn cướp kẻ khác, thì càng quá bình thường, bằng không Kim gia cũng không cần mời Thiên Đạo Trúc Cơ đến tọa trấn. 

 - Ha ha, dị bảo này đã đến tay ta, các ngươi còn muốn ta giao ra? 

 Tô Văn Hương nghe vậy lại nở nụ cười, phi kiếm hơi chấn động, long ngâm du dương, trên mặt nàng mang theo cười gằn, nhìn về phía Phương Nguyên nói: 

 - Vậy để ta xem một chút, Thiên Đạo Trúc Cơ của Kim gia các ngươi có bản lãnh như thế nào! 

 Nhìn bộ dáng, là hoàn toàn không sợ Phương Nguyên. 

 Đệ tử Kim thị nhất thời đưa mắt về phía Phương Nguyên. 

 - Ta đi trước! 

 Quan Ngạo nghe nàng khiêu khích, liền vung đại đao, muốn chém về phía trước. 

 - Không cần! 

 Phương Nguyên giơ tay ngăn Quan Ngạo lại, sau đó nói: 

 - Tiếp tục lên đường, không cần để ý tới nàng! 

 Dứt lời lại điều khiển ngân toa, trực tiếp bay đi. 

 Đám người Kim gia nhất thời mắt choáng váng, khó có thể tin nhìn bóng lưng của Phương Nguyên. 

 Cái này là tình huống gì? 

 Kim Hàn Tuyết cũng có chút không cam lòng nhìn Tô Văn Hương, nhưng không nhiều lời, vội vàng bay theo Phương Nguyên. 

 - Đây là chuyện gì vậy trời... 

 Phía sau, trong lòng đám người Kim gia nổi giận đùng đùng, sắc mặt tái nhợt. 

 Chỉ là tuy bọn hắn không cam tâm, nhưng thấy Phương Nguyên không nói một lời đi xa, cũng chỉ có thể oán hận nghiến răng, vội vàng đuỗi theo, vì dù bọn họ lại muốn Tử Hạm Chi hơn nữa, nhưng không có Phương Nguyên ra tay, thì không ai dám đấu pháp với Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo! 

 Thấy Thiên Đạo Trúc Cơ do Kim gia mời tới kia, lại không nói câu nào liền rời đi, Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương cũng kinh ngạc, qua một lát nàng mới thu hồi phi kiếm, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh... 

 Thầm nghĩ: 

 - Thiên Đạo Trúc Cơ do Kim gia mời tới kia là chuyện gì xảy ra, lại hoàn toàn không để ý đến ta? 

 - Lẽ nào chỉ tốt ở bề ngoài, trên thực tế lại không có bản lãnh gì? 

 ... 

 - Mời ngươi tới không phải là vì bảo hộ chúng ta đoạt bảo sao, vì sao bây giờ dị bảo ở trước mặt, ngươi lại làm như không thấy? 

 - Không phải là sợ Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo đó chứ? 

 Đám đệ tử Kim gia đuổi tới phía sau Phương Nguyên, tiếp tục bay vút về phía hạch tâm bí cảnh, chỉ là trong lòng đều rất bất mãn, thần niệm trao đổi giao lưu, nhưng Phương Nguyên đối với chuyện này, lại hoàn toàn không giải thích, chỉ nhanh chóng phi hành, không thèm quan tâm. 

 - Tu sĩ phía trước dừng lại, ngọn núi này đã bị ta chiếm lĩnh, các ngươi đi nơi khác tìm tạo hóa đi! 



 Lại bay về phía trước không quá 300 dặm, lại thấy xung quanh một ngọn núi hoang dã, có bày xuống một tầng đại trận, hoàn toàn bao phủ ngọn núi lại, mà trước đại trận kia, thì dựng lên một lá cờ, trên cờ thêu chữ “Đổng”, bên cạnh cán cờ đang nằm một con hung ngạc to lớn, trên đầu hung ngạc ngồi xếp bằng một cô bé mặc Linh Lung Bảo Giáp, yêu khí tung hoành bá đạo, xung quanh không ai dám tới gần. 

 Mà lúc này, tiểu cô nương kia ngẩng đầu, thấy người của Kim thị nhất mạch đến, lại cười lớn một tiếng, từ trên lưng hung ngạc nhảy xuống, cầm tay một cây ngân kích kêu lên: 

 - Người Kim gia cũng không ngoại lệ, đi tới nơi khác đi! 

 Người Kim gia thấy thế, nhất thời đều ngừng lại, mặt lộ vẻ tức giận. 

 - Nàng lại bá đạo như vậy, chiếm lấy một mảng lớn Tử Linh 

 Khoáng xếp hạng thứ chín? 

 - Đáng ghét, dã nha đầu của Tây Huyền Thành kia lại lớn lối như thế... 

 - Làm sao còn có thể nhịn nàng? 

 Trong nhiều tiếng hét lớn, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên. 

 Phương Nguyên chỉ lo điều khiển ngân toa, liếc mắt nhìn ngọn núi phía dưới, thản nhiên nói: 

 - Không cần để ý tới nàng, tiếp tục chạy đi! 

 Tộc nhân Kim thị đều tức giận, Sương Nhi cười lạnh nói: 

 - Người ta ngay cả đường cũng ngăn lại rồi... 

 Phương Nguyên nói: 

 - Vậy thì đi vòng qua! 

 Đám đệ tử Kim thị nghe vậy, sắc mặt đều đại biến, dồn dập kêu lên: 

 Nhưng Đổng Tô Nhi đứng phía dưới, nhìn thấy Phương Nguyên lại đi đường vòng, nhất thời ngẩn ngơ, một lát sau mới phản ứng lại, con mắt trợn lên như chuông đồng, kinh ngạc nói: 

 - Thiên Đạo Trúc Cơ do Kim gia mời tới, lại bị ta doạ chạy? 

 Đoàn người Kim thị theo Phương Nguyên đi một ngày đường, cũng đã bụng đầy oán khí. 

 Trước đây theo Phương Nguyên đi vào, trong lòng vẫn có mong đợi rất lớn, dù sao Thiên Đạo Trúc Cơ há có thể bình thường?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play