Sương Nhi dương dương đắc ý mở miệng, tay xoa u sưng trên đầu, con ngươi chuyển loạn, cười nói: 

 - Trước khi vào mấy vị thúc tổ đều nói, Tam thúc tổ muốn Kim Cương Thiết, Thất thúc tổ muốn lấy được Lưu Ly Thụ, lão tổ thì chỉ quan tâm Bát Hoang Thạch, ngươi phải nghĩ biện pháp bảo tồn những bảo vật kia lại mới được, bằng không sẽ không xứng chức... 

 Nàng vừa nói, đáy mắt lại có vẻ giảo hoạt nhấp nháy. 

 Trước đây nàng bị lão tổ gả cho Phương Nguyên, tuy nàng tâm có người yêu, cũng không muốn gả, nhưng Phương Nguyên ở trước mặt mọi người từ chối, vẫn để cho nàng mất mặt mũi, trong lòng có thể nói hận Phương Nguyên thấu xương, chỉ là lão tổ coi trọng hắn, ủy thác trọng trách, bởi vậy ở bên ngoài không tiện nói cái gì, bây giờ vào bí cảnh, tính cách coi trời bằng vung lại trổi dậy, muốn làm khó dễ Phương Nguyên. 

 Trong lòng chỉ nghĩ, trước đây lão tổ thương ngươi, là bởi vì muốn chiêu ngươi làm rể, bởi vậy mới mắng ta, che chở ngươi, nhưng bây giờ ngươi chỉ là Kim gia chúng ta mời tới làm việc, dùng qua thì xong, còn có thể lại che chở ngươi sao? 

 Phương Nguyên nghe nàng nói, lại không thèm để ý, vẫn đắm chìm trong tính toán của mình. 

 Sương Nhi thấy thế, trong lòng càng đắc ý, hỏi người xung quanh nói: 

 - Các ngươi muốn đi nơi nào? 

 Tu sĩ Trúc Cơ ở xung quanh, thực lực cao hơn nàng không biết có bao nhiêu, nhưng nàng là chủ mạch, những người khác ai dám đắc tội nàng, lập tức mồm năm miệng mười nói, Sương Nhi gật đầu, tiện tay chỉ một người nói: 

 - Như ngươi nói, đi về phía nam đi! 

 - Tuân lệnh tiểu thư! 

 Người Kim gia nghe vậy, tuy có người bất mãn, nhưng vẫn gật đầu, chuẩn bị xuất phát. 

 Nhưng lúc này, Phương Nguyên ngẩng đầu lên hỏi: 

 - Ta có nói để cho các ngươi đi sao? 

 Người Kim gia nhất thời ngẩn ra, vội vàng dừng bước lại. 

 Sương Nhi lộ vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn Phương Nguyên nói: 

 - Ngươi lại có lời gì muốn nói? 

 - Chỉ có một câu! 

 Phương Nguyên nói: 

 - Lần này vào Thông Thiên Bí Cảnh, Kim lão thái quân của các ngươi đã đồng ý do ta dẫn đầu, các ngươi đều phải nghe lệnh của ta, theo ta dặn dò mà đi, không cần đề xuất ý kiến, cũng không cần nghĩ lập công lao gì! 

 Sương Nhi nhìn bộ dáng kia của hắn, nhất thời cả giận nói: 

 - Dựa vào cái gì nghe lời ngươi, ngươi hiểu rõ bí cảnh này hơn ta sao? 

 Không chỉ nàng, một ít tộc nhân Kim thị ở xung quanh cũng nhíu mày. 

 Trong lòng thầm nghĩ: Coi như ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, thì cũng là người ngoài, lẽ nào chúng ta ngay cả ý kiến cũng không thể nói sao? 

 - Không nghe cũng được! 

 Phương Nguyên nhìn Sương Nhi, thần sắc bình tĩnh nói: 

 - Vậy thì không cần đi theo ta! 

 Những người khác nghe vậy, đáy lòng đều trầm xuống, Sương Nhi lại cười lạnh nói: 

 - Nghĩ chúng ta rất thích theo ngươi sao? Từ đâu tới kiêu căng như vậy, không phải là làm việc cho Kim gia ta sao, chúng ta không cần ngươi, cũng có thể cướp được dị bảo, hơn nữa trong bí cảnh, cũng không có người dám đả thương chúng ta, đi, chúng ta đi nơi khác tìm cơ duyên, không hoàn thành được nhiệm vụ, thiệt thòi chính là hắn! 

 Dứt lời liền đắc ý, trong lòng nghĩ: 

 - Ta dẫn người đi tìm Thôi ca ca... 

 Người xung quanh nghe nàng nói, trong lòng lại hơi lúng túng, nghĩ thầm thật phải theo Sương Nhi tiểu thư đi sao? 

 Dù sao trước đó lão tổ đã hạ lệnh, bảo bọn họ phải nghe theo mệnh lệnh của Phương Nguyên, coi như trong lòng không phục, cũng không dám nói ra. 

 Hơn nữa Sương Nhi tiểu thư không đáng tin cậy, còn bị lão tổ phán là điêu ngoa tùy hứng... 

 Bầu không khí đã bị huyên náo cương cứng, Kim Hàn Tuyết thấy vậy mở miệng nói: 

 - Sương Nhi câm miệng, Phương sư huynh vai gánh trách nhiệm nặng nề, một lòng vì Kim gia ta, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải nghe theo mệnh lệnh của mấy vị lão tổ, tận lực hiệp trợ hắn! 

 Phương Nguyên nghe xong lời này, cũng hơi kinh ngạc nhìn Kim Hàn Tuyết. 

 Từ khi lão thái quân ở ngay mặt hứa hôn, lại bị mình từ chối, Kim Hàn Tuyết cũng không đi tìm hắn đàm đạo nữa. 

 Không nghĩ tới lúc này còn có thể nói giúp mình. 

 Sương Nhi thấy Kim Hàn Tuyết mở miệng, cũng chỉ đành bất mãn nói: 

 - Vậy thì nhìn bản lãnh của hắn rồi... 

 Dù không có nói thêm, nhưng trong lòng lại mừng thầm. 

 Tuy vừa rồi nàng nói như vậy, nhưng không phải thật muốn đi, chỉ thăm dò mà thôi, bây giờ thấy Phương Nguyên quả nhiên ít kiêu ngạo hơn trước, trong lòng thầm nghĩ: 

 - Không còn lão tổ che chở, hắn quả nhiên kinh sợ hơn trước đây... 

 - Phương sư huynh, chúng ta nghe theo hiệu lệnh của ngươi, ngươi nói nên đi nơi nào! 

 Dứt lời, trong tay lấy ra một thẻ ngọc, sau đó cũng đưa cho Quan Ngạo một cái. 

 Trong ngọc giản chính là cấm trận, rót pháp lực vào sẽ có linh quang từ trong thẻ ngọc bay ra, hóa thành cấm chế bên người, có thể ngăn cản phần lớn hung hiểm. Trong Thông Thiên Bí Cảnh này, có không ít nguy hiểm, hơn nữa không phải pháp khí hộ thể bình thường có thể đối kháng, bởi vậy sau khi vào bí cảnh, đều cần cấm trận hộ thân. 

 Trước đó Sương Nhi ở trên tiên yến tìm Thôi Vân Hải đòi hỏi, chính là loại cấm trận này. 

 Đệ tử Kim gia khác thấy thế, cũng dồn dập tế lên cấm trận, bảo hộ ở quanh người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play