Phương Nguyên vẫn ngồi ở trước bàn cờ, nhìn nam tử áo vải gật đầu. 

 - Ngươi là đang xem thường ta? 

 Nhìn Phương Nguyên đang cùng lúc đánh cờ với ba người, lại muốn luận kiếm với mình, trên mặt Lệ Đạo Hùng có chút xấu hổ, thấp giọng nói: 

 - Ta từ nhỏ yêu kiếm, không ngừng khổ luyện, ngay cả tu vi cũng bị hoang phế. 

 - Lúc Trúc Cơ chỉ là Trúc Cơ nhất mạch, sư tôn từng nói, nếu không phải ta dùng quá nhiều tâm tư ở trên kiếm đạo, kết thành Trúc Cơ ngũ mạch cũng không phải không được, nhưng xưa nay ta không hối hận, bởi vì ta nghĩ, chỉ cần luyện thành kiếm đạo, như vậy dù chỉ là Trúc Cơ nhất mạch, ta cũng có thể một kiếm phá vạn pháp, không thua bất luận kẻ nào! 

 Nói đến chỗ này, hắn ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Phương Nguyên nói: 

 - Bây giờ gặp được ngươi, là cơ duyên của ta, ta muốn thông qua ngươi đến xác minh kiếm đạo của mình, nhìn xem tâm huyết bao năm có đáng giá hay không, vì lẽ đó, ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi! 

 Mọi người nghe Lệ Đạo Hùng nói, sắc mặt đều hơi kinh ngạc. 

 Nghe Lệ Đạo Hùng nói chân thành như thế, thì biết hắn là thật lòng muốn khiêu chiến kiếm đạo với Thiên Đạo Trúc Cơ? 

 Hơn nữa vừa rồi hắn nói một kiếm phá vạn pháp, nghe như thế nào cũng thấy có ý bất bình ở bên tong? 

 Tuy kẻ này bình thường trầm mặc không nói, nhưng lòng dạ lại rất kiêu ngạo... 

 Bất quá Sương Nhi tiểu thư nghe vậy, sắc mặt lại có chút không vui, cười lạnh nói: 

 - Người ta đã đáp ứng, ngươi còn lập dị làm gì, nếu thực công bằng tranh tài, hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, ngươi thật có thể thắng sao? 

 Lệ Đạo Hùng nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng không ra tay. 

 Nhưng Phương Nguyên nghe Lệ Đạo Hùng nói, thì sắc mặt hơi đổi, quay người nhìn kỹ đối phương. 

 Sau đó hắn nghiêm túc nói: 

 - Ngươi không có chiếm tiện nghi gì, xuất kiếm đi! 

 Lệ Đạo Hùng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trầm mặc, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ: 

 - Ta khổ tu kiếm thuật nhiều năm, tiên môn truyền thừa đã không thỏa mãn được nữa, bởi vậy một năm trước, trình độ kiếm đạo của ta đạt tới bình cảnh, ta liền đi Cô Tuyệt Sơn tìm Tông sư kiếm đạo Liễu tiên sinh cầu kiếm, quỳ trước động phủ của lão nhân gia ba ngày ba đêm, lão nhân gia mới truyền cho ta một thức kiếm pháp, ta khổ sở tìm hiểu một năm, rốt cục lĩnh ngộ được ba phần tinh diệu trong đó, bởi vậy kiếm đạo lại tiến nhanh! 

 - Nếu muốn bàn về kiếm, lại khá đơn giản... 

 Nói xong thanh âm của hắn thấp xuống, nhìn về phía Phương Nguyên: 

 - Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, buộc ngươi phong ấn lực lượng Thiên Đạo Trúc Cơ chỉ so kiếm chiêu với ta, nên chúng ta thay phương pháp, chỉ cần ngươi có thể nói ra bất kỳ bí mật nào trong chiêu kiếm pháp này, thì coi như ngươi thắng! 

 - Lại còn có phương pháp đấu kiếm như vậy... 

 Trong lương đình, người học qua kiếm đạo đều âm thầm gật đầu. 

 Lệ Đạo Hùng rất có thành ý, quả thật không muốn chiếm tiện nghi của Phương Nguyên. 

 Tuy hắn rất muốn thông qua Phương Nguyên xác minh kiếm đạo của mình, nhưng hắn không biết Phương Nguyên có tu luyện kiếm đạo hay không, tự nhiên không thể ép người ta nhất định phải lấy kiếm đối kiếm, mà nếu tùy ý đối phương ra tay, hắn cũng thừa nhận, Thiên Đạo Trúc Cơ pháp lực mạnh mẽ, mình nhất định không phải đối thủ, bởi vậy hắn nghĩ ra một phương pháp khác, chính là khảo thí nhãn lực của Phương Nguyên... 

 Nếu như chân chính giao thủ, dùng chiêu thức kia, trong giây lát sẽ phân ra thắng bại. 

 Trong chiêu kiếm kia của hắn ẩn tàng ba hậu chiêu, như vậy thời điểm Phương Nguyên ra tay, hắn có ba loại phương pháp chém Phương Nguyên ở dưới kiếm, khi động thủ sẽ tùy cơ mà động, loại phương pháp nào cũng có thể dùng, nhưng bây giờ, hắn lại đánh cược Phương Nguyên không nhìn thấy bất kỳ hậu chiêu nào trong đó, như vậy chính là tương đương với từ bỏ hai cơ hội giết địch, chỉ cầu công bằng! 

 - Bạch! 

 Lệ Đạo Hùng tay cầm trường kiếm, bắt kiếm quyết, sau đó kiếm quang lóe lên, chênh chếch chuyển động, giấu ở sau lưng. 

 Chỉ nháy mắt, bên cạnh hắn kiếm ảnh lưu chuyển, đạo đạo tuyết quang không ngừng xoay tròn. 



 Trong lương đình, không khí trở nên túc sát, người cách gần đều không nhịn được che kín áo bào, hơi lui về phía sau. 

 Qua mấy tức, tuyết quang bên người Lệ Đạo Hùng mới chậm rãi biến mất, trở về vô hình. 

 Mà lúc này, Lệ Đạo Hùng cũng thở ra một hơi, nhìn Phương Nguyên hỏi: 

 - Có nhìn rõ ràng không? 

 Phương Nguyên xoay người, dùng gậy trúc lấy ra hai quân cờ hạ xuống. 

 Sau đó hắn cũng không quay đầu lại nói: 

 - Không có nhìn! 

 Ánh mắt của Lệ Đạo Hùng nheo lại, trán nổi gân xanh: 

 - Ngươi... 

 Phương Nguyên nói: 

 - Kiếm pháp của ngươi từ vừa mới bắt đầu đã sai rồi, ta cần gì phải xem nữa? 

 Lệ Đạo Hùng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Phương Nguyên trở nên lạnh lùng. 

 Rất rõ ràng, hắn cho rằng Phương Nguyên là đang tìm lý do ngụy biện. 

 Nhưng không nghĩ tới, sau khi Phương Nguyên hạ cờ xong, lại quay người nhìn hắn nói: 

 - Xuất kiếm đi! 

 - Được! 

 Trong lòng Lệ Đạo Hùng có chút bất mãn, nhưng lại không nói gì, người tu luyện kiếm đạo, đều muốn dùng một kiếm phá vạn pháp, thẳng thắn dứt khoát, bởi vậy thường thường nói chuyện làm việc rất trực tiếp... 

 Vèo! 

 Kiếm quang giấu ở sau lưng hắn bùng lên, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện bạch quang vô tận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play