Cờ vốn chỉ là ngoại đạo, dù thua cũng không tính mất mặt, nếu phạt ba chén rượu, cái kia lại càng không tính là gì... 

 Nhưng nếu sau khi thua học chó sủa thì sao? 

 Vậy thì quá mất mặt rồi. 

 Hơn nữa sau khi hắn thua, nếu không học chó sủa, kia chính là thất tín, mất mặt cũng sẽ không kém gì nhau. 

 Trừng phạt nhỏ của Sương Nhi tiểu thư, bên trong lại có rất nhiều càn khôn! 

 Càng then chốt là, nàng đợi đến khi Phương Nguyên ngồi xuống mới nói, chính là vì sợ Phương Nguyên biết được trừng phạt sẽ không chịu tham gia! 

 - Thua học chó sủa? 

 Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn người, cười nói: 

 - Quy tắc thật thú vị! 

 Sau đó hắn không nói thêm gì nữa, đàng hoàng ngồi trước bàn cờ, nhìn tu sĩ áo đen ở đối diện một cái. 

 Tu vi của tu sĩ áo đen kia không cao, nhưng khí độ lại rất bất phàm, tựa hồ vừa ngồi xuống trước bàn cờ, sẽ hóa thành một vị tướng quân tung hoành sa trường, tay cầm thiên quân vạn mã. 

 Phương Nguyên biết tự tin của đối phương từ đâu mà đến, lúc trước lão tiền bối phát minh ra Trận Kỳ chi đạo kia, kỳ thực chính là vì bồi dưỡng tu sĩ chỉ huy đại quân tác chiến với ma vật. 

 Dù sao đối với tu sĩ bình thường mà nói, đa số là thích đơn đả độc đấu, nhưng khi đại kiếp nạn đến, thì vẫn phải cần đại quân ra trận! 

 Cũng chính vì nguyên nhân này, trong giới tu hành có không ít người nghiên cứu trận kỳ, xem nó như một môn học chủ yếu nhất. 

 Mục đích chính là vì mài giũa trí kế mưu lược của mình, để tương lai phát huy ra tác dụng. 

 Nhưng Phương Nguyên lại không quá tán đồng lý niệm này, trò chơi chính là trò chơi, chẳng lẽ lấy một cái tên bá đạo, thì không phải là trò chơi nữa sao? 

 - Các hạ ở xa tới là khách, mời đi trước! 

 Tu sĩ áo đen kia rất ngạo mạn, mời Phương Nguyên đi trước. 

 Trong kỳ đạo, bởi vì đại kiếp nạn tới trước, mới có sự tình tu sĩ thiên hạ đứng lên chống lại, bởi vậy khi đánh cờ, người động cờ trước sẽ thuộc về phe tà, nên bình thường vì kính trọng tiền bối, đều là tiểu bối đi trước, nhưng hôm nay tu sĩ áo đen kia tu vi không bằng Phương Nguyên, lại mời Phương Nguyên đi trước, đây chính là vô lễ, bất quá hắn tự nhận mình kỳ đạo hơn người, nên không cho rằng đầy là thất lễ. 

 Phương Nguyên cũng không khách khí, cầm một quân cờ đặt xuống, xem như bắt đầu. 

 Tu sĩ áo đen kia thấy vậy thì cười nhạt, nhặt cờ hạ cờ, phong độ nhẹ nhàng. (lưu ý: đây là cờ vây chứ không phải cờ tướng nha mọi người) 

 Lúc đầu tốc độ hạ cờ của hai người rất nhanh, sau bảy tám nước, tu sĩ áo đen đã cười rạng rỡ, tựa hồ như nắm chắc thắng lợi, nhưng một lát sau, hắn hơi ngưng lại, cầm quân cờ trong tay, suy nghĩ rất lâu lại không hạ xuống... 

 Sắc mặt của hắn nghiêm nghị, thậm chí có chút kinh ngạc. 

 Qua rất lâu hắn mới hạ cờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên. 

 Phương Nguyên không chút biến sắc, lại hạ một nước cờ. 

 Tu sĩ áo đen kia “a” một tiếng, lại cầm quân cờ nửa ngày bất động. 

 Lúc đầu người xung quanh đều xem hoa mắt, bây giờ lại có chút kinh tâm động phách, trong lương đình thật lâu không ai mở miệng. 

 - Không phải cục diện rất tốt sao? 

 Sương Nhi tiểu thư có chút kinh ngạc: 

 - Sao Phụng sư huynh còn chưa ăn cờ? 

 Bên cạnh, sắc mặt của Thôi Vân Hải rất khó coi, thấp giọng giải thích: 

 - Phụng sư đệ hạ cờ sau, bây giờ trước sau chậm một bước, không phải hắn không muốn ăn cờ, mà là không ăn được, bởi vì chỉ cần hắn dám ăn cờ, đối phương sẽ thừa cơ đánh tan cục diện hắn bố trí... 

 Nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên: 

 - Tâm cơ của người này rất sâu, kỳ đạo cao như thế, lại chỉ nói hiểu sơ... 



 Sương Nhi tiểu thư kinh ngạc: 

 - Kỳ đạo của Phụng sư huynh cao như thế, chẳng lẽ còn không bằng hắn? 

 Thôi Vân Hải nghe xong, sắc mặt lạnh lẽo không nói. 

 Bởi vì lúc này hắn nhìn thấy, “vị hôn thê” Kim Hàn Tuyết lại nghiêm túc nhìn Phương Nguyên chơi cờ, hơn nữa bấm đầu ngón tay, rõ ràng là đang thôi diễn nước cờ, cái này làm cho trong lòng hắn không thoải mái, bởi vì trước đây hắn từng mời Kim Hàn Tuyết chơi cờ, nhưng nàng lại nói cờ chỉ là ngoại đạo, nên không chơi... 

 Ta tìm ngươi chơi cờ chính là ngoại đạo, Thiên Đạo Trúc Cơ chơi cờ thì không phải ngoại đạo sao? 

 Sương Nhi tiểu thư thấy Thôi Vân Hải bất mãn, trong lòng cũng bất mãn theo. 

 Bây giờ cục diện đã rất khó coi. 

 Này vốn không phải một trận tranh tài gì, mà chỉ là trò chơi trong tiên yến, bởi vậy trước giờ mọi người hạ cờ rất nhanh, để tránh mất đi tửu hứng, nhưng hôm nay mỗi lần Phụng sư huynh hạ cờ, lại phải cân nhắc hơn nửa ngày, người ta thì hạ bút thành văn, như vậy tính ra, Phụng sư huynh đã thua mặt mũi rồi. 

 Con ngươi của nàng xoay chuyển, trong lòng có chủ ý, bỗng nhiên khẽ cười nói: 

 - Phương sư huynh? 

 Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng. 

 Sương Nhi tiểu thư cười nói: 

 - Ta còn chưa hỏi năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? 

 Phương Nguyên trầm ngâm nói: 

 - Lớn hơn ngươi mấy tuổi! 

 Sương Nhi tiểu thư cười hỏi: 

 - Vậy ngươi bắt đầu tu hành từ năm bao nhiêu? 

 Phương Nguyên nói: 

 - Đi ngang qua Man Sơn... 

 Sương Nhi tiểu thư thấy Phương Nguyên trả lời đơn giản thì khẽ cau mày, bỗng nhiên nói: 

 - Phương sư huynh, không nghĩ tới kỳ đạo của ngươi lợi hại như vậy, kỳ thực ta cũng rất thích đánh cờ, chỉ là trình độ khá thấp, ngươi có biện pháp nào dạy ta không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play