Xem ra ngay từ đầu Sương Nhi tiểu thư đã chướng mắt tên tu sĩ tới từ Ô Trì Quốc kia rồi, đến bây giờ vẫn không thay đổi! 

 Bọn họ chơi chung với nhau lâu, đã từng làm rất nhiều hành động khiến người khác mất mặt như vậy rồi! 

 Nhưng mấu chốt ở chỗ, đối phương là Thiên đạo Trúc Cơ nha! 

 Chúng ta không muốn đánh một tên Thiên đạo Trúc Cơ đâu, có bản lĩnh ngươi lên xem... 

 - Bình thường các ngươi đi theo ta ăn chùa uống ké, hiện tại nhờ các ngươi giáo huấn một người lại không chịu làm? 

 Sương Nhi tiểu thư nhìn ra phản ứng không đúng của mọi người, sắc mặt trở nên khó coi: 

 - Chẳng lẽ Sương Nhi ta không có cách trị các ngươi sao? 

 Nàng lại ném tới một ánh mắt, để mọi người có chút bất đắc dĩ. 

 Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ thầm cũng chỉ có thể nhắm mắt đi lên, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử trong Thiên Lai Thành, bằng không cũng không có tư cách được mời đến tham gia tiên yến, nếu bàn về căn cơ, tự nhiên không có ai là đối thủ của Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng ai cũng có sở trường riêng nha, vì tuy cái danh thiên kiêu này chỉ là thổi ra, nhưng nếu không có chút bản lãnh, thì làm sao để cho người ta tin phục. 

 - Hì hì, chỉ uống rượu thật không thú vị, không bằng mọi người chơi trò chơi đi? 

 Lúc này Sương Nhi tiểu thư cười tủm tỉm đứng dậy, nâng chén ra hiệu nói: 

 - Chúng ta cứ theo quy củ trước đây, vẫn là đấu cờ luận kiếm, người thắng được thưởng một chén rượu, nếu thua, hơi trừng phạt một chút là được... 

 Nghe Sương Nhi tiểu thư mở miệng, trong lương đình trở nên yên lặng như tờ. 



 Này không phải quy củ trước đây nha, trước đây không phải thua sẽ phạt một chén rượu sao, sao bây giờ lại thành thưởng rượu? 

 Người quen nàng đều biết bên trong có bẫy, nhưng lúc này tự nhiên không tiện đánh gãy. 

 Sương Nhi tiểu thư cười tủm tỉm liếc qua mọi người một chút, phía dưới có thị nữ bưng một bàn cờ lên, bên cạnh để một bình rượu, một cái ly. Sau đó Sương Nhi tiểu thư nhìn về phía một nam tử mặc áo bào đen ở trong lương đình, cười nói: 

 - Phụng sư huynh, ngươi là đệ nhất kỳ thủ của Thiên Lai Thành chúng ta, ngay cả Thất thúc tổ cũng đấu không lại, còn nói tương lai ngươi định sẽ thành cao thủ mưu lược thống lĩnh đại quân, bình thường chúng ta đều không dám chơi cờ với ngươi, hôm nay ngươi làm người dẫn đầu được không? 

 Ánh mắt mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy vị Phụng sư huynh kia chừng hơn ba mươi tuổi, tóc rối tung, ngồi ở trong đám tu sĩ trẻ tuổi thì có vẻ hơi lạc đàn, tính cách trầm mặc, rất ít nói chuyện với ai, đôi mắt hơi híp, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ ngủ gục, chỉ là tình cờ mới có tinh mang lấp lóe, nhìn thấy Sương Nhi tiểu thư nhắc tới hắn, ánh mắt mọi người đều tập trung qua. 

 Mà vị kỳ sĩ áo đen bị Sương Nhi tiểu thư điểm danh kia cũng chỉ cươi cười, uống hết một chén rượu mới đứng lên, mỉm cười nói: 

 - Sương Nhi tiểu thư thưởng rượu, kia chính là vinh hạnh, bất quá trong đình đều là người quen, đã từng đánh cờ không biết bao nhiêu lần, đánh nữa cũng không thú vị, may mắn hôm nay có quý khách từ Ô Trì Quốc tới, không bằng hai người chúng ta đánh một ván, tăng tửu hứng cho chư vị được không? 

 Trong lương đình, mọi người nghe xong đều lớn tiếng khen hay, bầu không khí trở nên nhiệt liệt. 

 Xoạt xoạt xoạt… 

 Vô số ánh mắt rơi vào trên mặt Phương Nguyên, chờ hắn trả lời. 

 Ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng quay đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ muốn biết hắn sẽ xử lý như thế nào. 

 Bàn về căn cơ, không ai bằng được Phương Nguyên, tự nhiên sẽ không ai dám luận bàn cái này với hắn. 

 Nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ, lại chưa chắc mọi thứ đều tinh thông, vừa vặn tương phản, sở trường tu hành, trái lại sẽ lười biếng những chuyện khác, tựa như Kim Hàn Tuyết, có danh đạo si, là bởi vì nàng một lòng tu hành, nhưng ngoại trừ tu hành, những chuyện khác như cầm kỳ thư họa, trà đạo tửu đạo… lại hoàn toàn không thông, cho nên mới có người ở trong tối xưng nàng là đầu gỗ... 

 Vị Thiên Đạo Trúc Cơ đến từ Ô Trì Quốc kia, hơn phân nửa cũng sẽ như vậy! 

 Trong lương đình, mọi người như quả bóng xì hơi. 

 Nếu Phương Nguyên nói mình chơi cờ không giỏi hay không quá tinh thông gì đó, mọi người tất nhiên sẽ khuyên hắn, nói một trò chơi mà thôi, vui chút mà thôi… nhất định sẽ bức được hắn tham gia, nhưng không nghĩ tới tu sĩ Ô Trì Quốc kia lại nói mình không biết chơi, thì bảo bọn hắn làm sao khuyên? 

 Sắc mặt của Sương Nhi tiểu thư cũng hơi đổi, nhưng lại cười gằn, ánh mắt liếc về phía một người khác. 

 Người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải, y phục còn sạch sẽ hơn áo bào của Phương Nguyên, trên gối để nằm ngang một thanh trường kiếm, nãy giờ không nói lời nào, cũng không uống rượu, chỉ ngồi ngay ngắn ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play