Thoáng chốc, thời gian một năm đã trôi qua trong cuộc sống bình thản và no đủ.
Tu vi của Phương Nguyên lúc này cũng đã tăng lên Trúc Cơ tầng bảy. Trong tình hình có đầy đủ tài nguyên lôi đạo, hỏa tướng chỉ linh chu tước của hắn cũng lớn nhanh như thổi, hiện giờ đã to hơn trước gấp mấy lần, có lẽ chỉ một thời gian nữa là sẽ trưởng thành đến trạng thái cực hạn. Mà thủy tướng chi linh lại càng đơn giản hơn, từ bé nó đã ở trạng thái cực hạn rồi, việc Phương Nguyên cần làm là quen thuộc với nó mà thôi.
Trong Thiên Xu Môn có rất nhiều điển tịch và bí kíp, Phương Nguyên cũng đã xem gần hết rồi. Giờ nhớ lại một năm trước, lại cảm thấy sự hiểu biết về trận thuật của mình khi đó còn chưa đủ sâu, không giống bây giờ, trong bụng cất chứa vạn quyển sách, tự tin cũng nhiều hơn lúc trước!
Mà trong thời gian một năm này, Quan Ngạo cũng có những tiến bộ không tầm thường.
Lúc tiểu hoàng tử lên ngôi, Phương Nguyên đã đòi bí pháp trong quân của Ô Trì Quốc từ chỗ y.
Phương Nguyên đã lưu ý đến điểm này khi đối phó với Dạ hộ pháp. Dạ hộ pháp dựa vào bí pháp trong quân được hoàng tộc Ô Trì Quốc ban thưởng, tu luyện ra một thân sát khí, căn cơ chưa chắc đã vững mạnh, nhưng lúc chiến đấu lại vô cùng đáng sợ. Phương Nguyên nghĩ đó là công pháp thích hợp để Quan Ngạo tu luyện, thế là sau khi lấy được, lại dùng thuật thiên diễn để thôi diễn, thay đổi một chút để phù hợp với Quan Ngạo.
Quan Ngạo như đặt được bảo bối, cảm thấy tu luyện bí pháp này còn mạnh hơn nhiều so với các loại pháp thuật thần thông gì đó, chỉ cần tôi rèn sức lực, luyện tập võ đạo là được. Thế là hắn ta suốt ngày để hai cánh tay trần, ở phía sau núi Thiên Xu Môn bê đá, nhổ cây, khiến ngày nào cũng như có động đất.
Trong đó có một tháng Phương Nguyên không gặp hắn ta, lúc đột nhiên gặp lại, đã bị dọa hết hồn.
Không biết Quan Ngạo tu luyện thế nào, hắn ta vốn đã có vóc dáng vô cùng cao to, nay dường như lại còn cao thêm hẳn một cái đầu, cơ bắp toàn thân như sắt thép, đường cong như đao gọt, vòng tay ôm hết một cây đại thụ. Hắn ta chỉ cần giơ một tay là có thể nhổ bung gốc một cây to, đá vôi cứng ngắc đao búa khó đục, hắn ta chỉ cần một đấm đánh xuống là cả nắm tay lún vào trong như đậu hũ!
Mẹ kiếp...
"Ông trời thật không công bằng..."
Phương Nguyên cũng không nhịn được phải hít một hơi khí lạnh.
Lúc trước sức lực của Quan Ngạo tuy cũng đáng sợ, nhưng nếu đấu võ pháp ở cự ly gần thì Phương Nguyên vẫn cho rằng mình có thể dễ dàng chế ngự hắn ta. Nhưng giờ thì Phương Nguyên lại không rõ lắm, không cần dùng đến thần thông,
mình có thể đánh thắng hắn ta không?