Ngày tổ chức lễ quốc tang của Hoàng Hậu Ô Trì Quốc, Phương Nguyên đã tới dự, không vì lý do gì, chỉ là để bày tỏ tấm lòng tôn kính mà thôi.
Mà sau lễ quốc tang, hắn đã trả lại Thất Bảo Lôi Thụ cho tiểu hoàng tử, đồng thời Phương Nguyên cũng nói rõ với y rằng mình đã bẻ một nhánh.
Tiểu hoàng tử không hiểu vì sao Phương Nguyên lại trả lại Thất Bảo Lôi Thụ.
Thật ra từ lúc y ngồi lên đế vị, người bên dưới đã từng dâng tấu mấy lần, yêu cầu y lấy lại Thất Bảo Lôi Thụ từ trong tay Phương Nguyên. Dù sao nó cũng là quốc bảo của Ô Trì Quốc, lại ở trong tay của người ngoài, như vậy cũng không được ổn cho lắm. Nếu vị trận sư kia cũng lấy quốc bảo, về mặt bản chất thì có khác gì Yêu phi đâu chứ? Chẳng qua trong chuyện này, tiểu hoàng tử vẫn giữ vững lòng tin, bác bỏ toàn bộ ý kiến của mọi người.
Nhưng y lại không hề nghĩ tới Phương Nguyên lại chủ động trả lại Lôi Thụ. Trong lúc nhất thời, tiểu hoàng tử còn tưởng rằng hắn nghe được tin đồn nhảm nhí gì đó, cố ý tránh sự hiềm nghị, thế nên mới nhất quyết không chịu nhận, kiên định chứng tỏ bản thân không hề có ý đồ gì khác!
“Làm bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nếu ta giúp ngươi giành lấy quốc gia bằng chính năng lực của mình, vậy thì ta sẽ nhận Thất Bảo Lôi Thụ này. Nhưng sức ảnh hưởng của ta cũng không lớn như trong tưởng tượng, sẽ thật là hổ thẹn nếu ta nhận Thất Bảo Lôi Thụ, thế nên ta chỉ lấy một nhánh là đủ rồi!”
Phương Nguyên không nói gì nhiều, cũng không nói cho tiểu hoàng tử biết suy đoán ở trong lòng hắn.
Về điểm này, Phương Nguyên nhìn mọi việc rất rõ ràng, thật ra nó cũng rất tốt đối với việc tu hành của bản thân, có một nhánh Lôi Thụ như vậy thôi là đủ rồi. Nếu mang Thất Bảo Lôi Thụ ở trong người, không những không dùng tới nó, mà lại còn gợi lên sự thèm muốn của rất nhiều kẻ địch mạnh!
Tham lam là bản chất của con người, Phương Nguyên hiểu rất rõ đạo lý này.
Đương nhiên, Ô Trì Quốc lấy Thất Bảo Lôi Thụ về, có thể trồng nó rồi giúp nó sống tiếp được hay không, vấn đề này cũng không nằm trong sự suy xét của Phương Nguyên.
Và hắn cũng không nói ra chuyện mình đã thu linh tuyền ở trong tổ điện của người ta vào trong hồ lô.
Sau khi dự lễ quốc tang xong, Phương Nguyên lại trở về Thiên Xu Môn. Tiểu hoàng tử - hoặc là nói hoàng đế hiện tại của Ô Trì Quốc, tất nhiên năm lần bảy lượt yêu cầu, hy vọng Phương Nguyên có thể ở lại triều đình, tiếp nhận danh xưng “quốc sư” kia, nhưng Phương Nguyên đã từ chối không chút do dự.
Tiểu hoàng đế khuyên vài lần, thấy Phương Nguyên đã hạ quyết tâm, y cũng không nói thêm gì nữa.
Đối với những người khác ở Ô Trì Quốc mà nói, quả thật là bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Người ta thường nói đây là một sự tôn vinh - dưới một người, trên vạn người, nhưng trên thực tế, nếu Phương Nguyên làm quốc sư của Ô Trì Quốc, vậy cũng không phải chỉ là dưới một người, bởi vì hoàng đế rất kính sợ hắn, thật sự đối xử với hắn giống như thầy của mình. Nói cách khác thân phận của Phương Nguyên thậm chí còn trên cả hoàng đế, địa vị này cao đến mức nào chứ?
E rằng đến cả Kim Đan cũng sẽ động lòng, nhưng vị trận sư cảnh giới Trúc Cơ kia lại từ chối một cách vô cùng dứt khoát?
Mà đối với vấn đề này, Phương Nguyên lại cảm thấy cực kỳ đơn giản...
Đương nhiên, đối với mấy chuyện này, Phương Nguyên cũng cảm thấy rất vui mừng, nhưng hắn cũng không muốn tham gia vào.
Hiện giờ mỗi ngày Phương Nguyên đều đắm chìm trong các loại bí cuốn, điển tạ trận pháp quý hiếm mà Thiên Xu Môn thu thập được.
Trước đây trong một trận đại loạn, cung điện Vô Môn của Thiên Xu Môn đã bị hủy diệt, nhưng những điển tạ này lại được cất giữ bên trong tàng kinh quật ở trên đỉnh núi, thế nên cũng không bị phá hủy, có thể nói là vô cùng may mắn. Hiện giờ tất nhiên là Phương Nguyên không hề khách sáo, hắn lấy mấy quyển bí cuốn và điển tạ này ra xem, lại phát hiện căn cơ của Thiên Xu Môn thật sự rất sâu, bên trong những quyển điển tạ và bí cuốn này ghi lại rất nhiều trận lý huyền ảo, có giá trị.
Đối với hắn mà nói, đọc được nhiều điển tạ như vậy, quả thật chẳng khác nào là chuột sa chĩnh gạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT