“Phương Nguyên, người không vì mình, trời tru đất diệt, đạo lí này chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?”

Nghe Phương Nguyên nói câu kia, sắc mặt Lữ Tâm Dao lập tức biến đổi, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, từng tầng sát khí trên người kích động sôi trào, tựa như bên người ả vừa xuất hiện một màn sương đen dày đặc, mang theo một sức mạnh lớn đến khó có thể hình dung, lớp sương đen cuốn tới trước mặt Phương Nguyên rồi bỗng biến thành một bàn tay khổng lồ đen kịt, chộp lấy Thất Bảo Lôi thụ trong tay Phương Nguyên.

Chỉ qua một chiêu này, Phương Nguyên đã có thể xác định, tu vi của Lữ Tâm Dao hiện giờ đã sát đến giới hạn Kim Đan rồi.

“Nếu hành vi không còn lấy một chút giới hạn nào, thì kẻ này, có còn là con người sao?”

Đã đến nước này, dĩ nhiên Phương Nguyên sẽ không bó tay chịu thua, ngược. lại, hắn nở nụ cười lạnh, sau đó thân hình di chuyển về phía sau ba trượng, tay bấm pháp ấn, ánh mắt trở nên cực kì lạnh lếo nghiêm nghị: “Ngay cả tư cách làm người cũng không rõ lắm, thì một kẻ như vậy còn tu đạo làm gì nữa chứ?”

Am!

Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một con chu tước màu đỏ rực bay ra, lượn vòng quanh thân mình hắn, trên người chu tước quấn đầy lôi điện, va chạm với ma khí trước người Phương Nguyên, đám ma khí kia lập tức tán loạn, bàn tay hắc ám nọ cũng tan mất.

Cùng lúc đó, Phương Nguyên cũng như vừa trúng một đòn nặng nề, liên tục. lùi về phía sau mấy bước.

Tuy lôi linh lực đã đánh tan ma trảo nhưng sức mạnh khổng lồ trên ma trảo đó không dễ dàng hóa giải.

Lữ Tâm Dao thấy ma trảo do mình tạo ra bị đánh tan, sắc mặt không hề dao động, ngay sau đó, kiếm vung lên như ánh sao xẹt ngang trời, đâm thẳng vào chính giữa trán Phương Nguyên.

Ẳ ta vừa ra một chiêu liền liên tiếp không ngừng, như là nhất định muốn chém chết Phương Nguyên dưới kiếm này.

“Quả không hổ là ma chủng, tiến cảnh nhanh đến đáng sợ như vậy sao?”

Phương Nguyên chỉ cắn chặt răng, tay phải siết mạnh, bên người đã có lôi điện vờn quanh, từ trên đỉnh đầu Phương Nguyên lại đang có mọt pho thần tướng chầm chậm dâng lên, đây chính là Ngự Thần Quyết của Thanh Dương Tông, nay tu vi của Phương Nguyên đã tăng cao, vận chuyển lực đạo cơ và lực lôi điện càng tùy ý, hai lực hợp làm một, vừa thi triển ra, quyền phong trên lôi điện đã lóe sáng, nhanh nhẹn lao tới va chạm trực tiếp với kiếm phong của Lữ Tâm Dao.

Ầm! Xung quanh cát bay đá chạy, cây cối gấy rạp.

Phương Nguyên cùng Lữ Tâm Dao đều đồng thời bị đẩy lùi mấy trượng, ánh mắt trực diện nhau như thể tóe tia lửa.

Vào giờ khắc này, ngoài mặt Phương Nguyên vẫn bình tình như không, nhưng trong lòng đang nhanh chóng suy tính.

Ả Lữ Tâm Dao này, ban đầu khi còn ở trong hồ Ma Tức thì còn xa mới có thể là đối thủ của mình, cho nên ả phải mượn lực của Viên Nhai để đối kháng với mình, nhưng thật không ngờ, chỉ mới ba năm không gặp, ả ta đã có bản lĩnh cỡ này, Phương Nguyên đến nay vẫn chưa nhìn ra tu vi của ả đã đạt tới cảnh giới nào, nhưng hẳn là vẫn chưa kết đan, chỉ có điều, ma khí của ả cực kì dày đặc, dâng trào đáng sợ cỡ này, tuyệt không phải ngang cỡ cảnh giới Trúc Cơ bình thường.

Như vậy có thể thấy, tu vi của ả đã được tăng lên rất nhanh.

Chỉ có ba năm ngắn ngủi mà đã nhảy vọt qua một đại cảnh giới rồi.

Tu vi cỡ này, sợ rằng tuyệt không thua mấy hạt giống của các thế gia mà Cửu Cô từng nhắc tới với hắn, là cường địch chân chính rồi đây.

“Ha, ngươi thì có giới hạn, có nguyên tắc, nhưng những thứ đó đã mang tới cho ngươi cái gì?”

Lữ Tâm Dao lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên: “Nhìn xem ba năm qua ngươi tiến cảnh được bao nhiêu, cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người...”

“Giới hạn và nguyên tắc, khiến cho ta, ở bất kì hoàn cảnh nào đều có thể có vài phần sức mạnh.”

Phương Nguyên nắm Thất Bảo Lôi thụ trong tay, lạnh lẽo đáp: “Nếu ngươi thật sự cho rằng ta chẳng ra trò trống gì, vậy thủ lấy lôi thụ này khỏi tay ta xem sao.”

“Hừ, nếu không phải ma đan của ta chưa kết, ta còn cần mất công nhiều lời với ngươi như vậy chắc?”

Lữ Tâm Dao nở một nụ cười lạnh, đột nhiên trầm giọng quát lên, ma khí quanh thân chợt thu hết vào trong cơ thể ả.

Sau đó, ả bước đi một bước, bề mặt đá rắn chắc dưới chân chợt xuất hiện những vết rạn nứt, đôi giày trắng trên chân ả cũng đã bị lực này xé nát, lộ ra đôi bàn chân trắng nõn như ngọc, dưới đất chợt vang lên những tiếng ầm vang như có thứ gì vừa đổ sụp...

Dường như, cả một khối đá tảng khổng lồ dưới chân đều đã bị một cước này của ả ta đạp nát, sau lưng ả thình lình hiển hóa ra ba đạo ma tức rõ rệt đến mức người thường cũng có thể cảm nhận được, chúng nặng nề như núi như non, mà toàn bộ lực lượng này lại gia tăng lên trên người ả, khiến có toàn thân ả đều như tan vào hư vô.

“Có điều, mặc dù còn chưa hình thành ma đan nhưng cũng đủ cho ngươi một bài học...

Trên mặt Lữ Tâm Dao dường như vừa thoáng qua một tia đau đớn cực điểm, nhưng ả lại mỉm cười nhìn về phía Phương Nguyên.

Cùng lúc này, thân hình ả lóe lên một cái, đã nhảy lên giữa không trung, một chân đạp xuống phía Phương Nguyên đứng.

Chỉ có điều, một cước rơi xuống, không hề có bất kì biến hóa nào nữa.

Bởi sức mạnh này đã cường đại đến mức vượt xa khả năng khống chế của ả, bởi vậy ả chỉ có thể thi triển ra động tác đơn giản nhất.

Mặc dù vậy, động tác đơn giản nhất này cũng đủ khiến cho bốn phương tám hướng không gian quanh Phương Nguyên ngưng đọng lại, phảng phát hư không cũng bị nén chặt thành một điểm nhỏ, mà Phương Nguyên thì bị giam cầm trong mảnh hư không đó, bị xiềng xích khóa lại, không thể động đậy...

Trên Thất Bảo Lôi thụ chợt xuất hiện một cột lôi quang xông thẳng lên trời, tràn ngập bốn phía.

Mảnh hư không xung quanh đang bị Lữ Tâm Dao cưỡng chế trấn áp rốt cuộc cũng có giây lát buông lỏng dưới sự càn quét của lôi quang này.

Tranh thủ cơ hội ấy, Phương Nguyên đột ngột giơ tay, tóm lấy chân Lữ Tâm Dao.

“Phải thế không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play