Phương Nguyên đi phía trước còn con mèo trắng kia lại ngoan ngoãn nằm trên vai hắn, thỉnh thoảng trộm nhìn cá trong hồ lô của Phương Nguyên. Quan Ngạo vác đại đao ngay bên người, hai vị lão trận sư tóc đen và tóc bạc thì theo. bên cạnh, cứ như vậy sải bước đi về phía bên ngoài hoàng lăng. Mà thú Toan Nghê thì đáng thương theo sát phía sau, bộ dạng ủ rũ bị vứt bỏ.

Lúc này đi ra lại khác hẳn lúc tiến vào.

Cấm chế thú linh phân bố ở hoàng lăng tầng thứ hai vốn vô cùng khó nhai, lúc đám người Phương Nguyên bước vào cũng không thiếu việc ra tay một đường chém giết ra ngoài, nhưng nay mèo trắng đứng trên vai hắn, cả đám thú linh lại đều lộ vẻ sợ hãi khôn cùng, vội vã bỏ chạy ra xa, ngay cả trong vòng trăm trượng xung quanh bọn họ mà chúng nó cũng chẳng dám đến gần, đều làm cho cả đám người bình yên suốt chặng đường đi ra.

Lúc đến cấm chế tầng thứ nhất bất quá lại thôi diễn trận pháp, một lần nữa tìm đường đi ra ngoài.

Mà đi ở nơi nguy hiểm bố rí đầy cấm chế này thì dù Phương Nguyên đã thành công tiến vào một lần, lúc thôi diễn cũng phải cẩn thận cực kỳ, hai vị lão trận sư kia cùng với Quan Ngạo càng không nhắc đến, cũng chỉ có thú Toan Nghê là lo lắng đề phòng, chỉ dám đi theo con đường mà đám Phương Nguyên đi, ngược lại thì con mèo trắng kia chẳng lo nghĩ gì, chỉ lười biếng mà ngáy o o, dường như không lo lắng cấm chế hung hiểm xung quanh chút nào cả.

Trong lòng Phương Nguyên cũng chợt nảy ra suy nghĩ này, không biết vứt con mèo trắng này vào trong đống cấm chế sẽ thế nào nhỡ?

Thân là một vị trận sư nổi danh thì hiển nhiên sự tò mò không thể thiếu.

Phương Nguyên bây giờ rất muốn biết con mèo trắng có thể bình yên mà đi qua cầu đá kia không, rốt cuộc là nguyên tắc gì đây?

Là trời sinh đã có một bản lĩnh cao cường, khả năng có thể triệt tiêu những cấm chế kia hay là vẫn còn có cách nào khác?

Nhưng Phương Nguyên vẫn bỏ qua suy nghĩ này, vị lão huynh này đã giúp hắn không ít, làm như vậy thì hơi quá đáng.

Sau này hẳn làm!

Sau vài canh giờ bọn họ cũng đã rời khỏi phạm vi tổ điện, lại tiến vào bên trong Thập Vạn Man Sơn, sau đó tìm đại một chỗ làm nơi nghĩ tạm, hai vị lão trận sư này tự nhiên vẫn muốn dẫn Phương Nguyên quay về Thiên Xu Môn, vì thế hai người vắt hết tế bào não nói ra một đống điều kiện tốt đề lừa gạt Phương Nguyên, thế nhưng Phương Nguyên lại không đồng ý, dường như thật sự chẳng hứng thú với chuyện của bọn họ.

Rơi vào đường cùng, sau đó hai người lại nổi ý đồ với con mèo trắng nằm dài trên người Phương Nguyên, cả hai chạy đến một cái hồ vắng mắt mười mấy con cá béo mập rồi lại đó lấy lòng. Thế nhưng con mèo trắng kia đi một vòng quanh đống cá ú nu kia rồi kiêu ngạo gào một tiếng, từ tốn bỏ đi.

Thú Toan Nghê đi theo phía sau ngớ ra, lại dùng vẻ mặt đau khổ mà nuốt sạch đám cá vào trong bụng.

Hai vị lão trận sư như hiểu được ý của con mèo trắng một cách kỳ lạ: "Tâm ý của các ngươi cũng tốt, nhưng mấy thứ này quá kém!"

Nhưng dù sao chăng nữa con mèo trắng này không coi thường lòng tốt của bọn họ là đã may rồi.

Tiên thú bậc này cho dù không thể dẫn về, hết lòng nịnh nọt vị tổ tông này, kết tiện duyên với nó cũng là một việc rất tốt.

Nói không chừng đến lúc nào đó nó có thể giúp mình thì sao!

Mà đến nơi này Phương Nguyên cũng từ từ thu xếp cho những điều cần thiết khi tu hành của bản thân.

€ó một túi lôi thạch càn khôn, lại có thần vật thủy mạch chỉ linh bậc này thì việc tu hành của Phương Nguyên thật sự không thành vấn đề gì cả, ngày luyện thành Thủy Tương Lôi Linh thì tu vi và thực lực của hắn đều đã tăng thêm trên phạm vi lớn, nhưng cụ thể lôi linh này phải luyện như thế nào đã trở thành việc mà Phương Nguyên cần phải suy nghĩ nhất!

"Nhất định không thể kéo dài thời gian thêm được nữa!"

Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ, lại kéo con mèo trắng chuẩn bị ăn vụng xuống.

Nó đã vài lần thừa dịp Phương Nguyên không chú ý qua đây khẩy cái hồ lô rồi, chỉ là dù sao hồ lô này cũng không phải phàm vật, không bị nó cào nát, sau đó mỗi lần bị Phương Nguyên phát hiện ra nó liền vừa quay đầu vừa làm ra vẻ như không có chuyện gì.

"Nhưng nếu ta muốn tu hành thì lại không đơn giản như vậy!”

Phương Nguyên nhíu mày, vì luyện thành lôi linh này đặc biệt thi triển Thuật Thiên Diễn một lần.

Kết quả cuối cùng lại khiến cho hắn hơi bối rối.

Dù sao hiện giờ tu vi hắn còn yếu, chỉ có tầng hai Trúc Cơ, muốn luyện hóa thành công Lôi Linh này cũng không nắm chắc phần thắng, tất nhiên phải nhờ những lực lượng khác mới được, đầu tiên cần phải có một vùng bảo địa nắm vững đạo uẩn, cam đoan để bản thân tu hành thuận lợi, mà điều thứ hai muốn càng ổn thỏa hơn cũng là càng một vị thậm chí là mấy vị cao thủ giúp hắn luyện hóa thủy linh!

Dù sao thủy mạch chỉ linh cũng là thần vật sẽ không thể bị Phương Nguyên dễ dàng luyện hóa như vậy.

Đừng thấy nó ngoan ngoãn ở trong hồ lô như vậy, nếu thả ra nói không chừng lập tức liền vội chạy trốn.

Với bản lĩnh hiện giờ của Phương Nguyên e là không giữ được nó.

Chỉ là vừa nghĩ đến cần cao thủ hỗ trợ, Phương Nguyên đã không khỏi thở dài.

Thế gian này không phải thiếu cao thủ, nhưng người tin tưởng được cũng khó tìm, trong một chốc thì sao hắn có thể tìm ra chứ?

Cao thủ bản thân Phương Nguyên cần ít nhất cũng phải ba vị Kim Đan mới được, nhưng người như này thì không chỗ nào không phải là nhân vật lớn hùng bá một phương, huống hồ lòng người khó đoán, bản thân mình liều lĩnh đi tìm, người †a không cướp của hắn đã tốt rồi, sao có thể dễ dàng giúp Phương Nguyên được. chứ?

Đây chỉ là vấn đề của một vị tán tu mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play