"Ngươi... Vẫn cự tuyệt?"

Câu trả lời của Phương Nguyên nắm ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây. Trong lúc nhất thời chung quanh bắt đầu yên lặng.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hẳn, không biết lời ấy của hắn là có ý gì, lại càng không biết trong hồ lô. của hắn có chứa thứ gì.

Chỉ có điều rất rõ ràng, tại thời điểm này, tất cả đệ tử tiên môn đều thở phào một hơi. Chỉ cần Phương Nguyên không có ý định kia, như vậy bọn hắn cũng không cần lo lắng quá mức. Điều đó cũng chứng minh được mới vừa tồi bọn hẳn không tin lầm người.

Thế nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm, theo sát mà đến là nghi ngờ vô tận.

Đến tột cùng Phương Nguyên dự định dẫn bọn hẳn rời đi bằng cách nào?

Mà đúng vào lúc này, Tiểu Viên sư huynh bị ngăn ở bên ngoài sơn cốc sắc mặt lại hơi ngưng trọng, lộ ra chút vui mừng, dường như đã thoát được một mạng. Đương nhiên rất nhanh, loại tâm tình này đã khiến hắn ta cảm nhận được hổ thẹn vô tận.

Trời ạ, vậy mà ta lại có thể cảm thấy may mắn vì đệ tử hàn môn này bỏ qua cơ hội tranh đoạt cùng ta..

Ta... đến tột cùng ta đã sợ hắn nhiều tới mức nào?

Một loại căm hận tràn ngập trái tim hắn!

Hắn hận Phương Nguyên, thậm chí ngay cả truyền thừa bản thân minh tự hào nhất Phương Nguyên cũng không muốn nhận..

Hắn hận tượng bùn kia, lại muốn tùy tiện truyền thừa thứ mình đã kế thừa một nửa cho Phương Nguyên...

Hắn hận những đệ tử tiên môn kia, không phải các ngươi có thù oán với Phương Nguyên sao?

Vì sao hiện tại các ngươi lại biểu hiện ra vẻ tin tưởng Phương Nguyên như thế?

Thậm chí hẳn còn hận bản thân mình, hận mình. vì sao lại càng ngày càng sợ Phương Nguyên, mà không phải càng ngày càng coi nhẹ hắn?

Đủ loại căm hận khiến hẳn cảng kiên định một tín niệm!

Đó chính là giết Phương Nguyên! 

Chỉ có khi giết Phương Nguyên đi mới có thể tẩy sạch vết rách trong đạo tâm của mình, mới có thể lần thứ hai quay về làm một người đã từng cao cao tại thượng khi xưa...

...Đương nhiên không thể quay về cũng không sao cả, cứ giết Phương Nguyên trước rồi lại nói!

Cảnh này khiến hắn lại điên cuồng hét lên, hung tợn đánh về phía chúng đệ tử tiên môn ở ranh giới Bách Hoa cốc!

Hiện tại hẳn cách sơn cốc càng ngày càng gần, cách khí cơ truyền tiếp của tượng bùn càng gần, một 'thân pháp lực của hắn cũng càng ngày càng mạnh. Thậm chí có thể thấy rõ ràng, dưới công kích của hắn, đại trận do mấy trăm đệ tử tiên môn bố trí đã xuất hiện một chút vết rách. Mà tại thời điểm này, sắc mặt một đám đệ tử tiên môn cũng càng thêm trắng bệch cổ quái, đã tiếp cận cực hạn, tựa hồ như chỉ cần một hơi nữa thôi đại trận của bọn hẳn sẽ bị nổ nát.

"Ấu tử vô tri..."

Sau khi nghe được câu trả lời của Phương Nguyên, tượng bùn kia cũng im lặng hồi lâu sau đó mới nở nụ cười lạnh, trong giọng nói đã không có tức giận, thậm chí cũng không có thất vọng, chỉ có trào phúng và khinh miệt mơ hồ: "Bản tôn coi trọng ngươi là vì khí vận của ngươi dù mỏng, nhưng tâm tính không tệ, có lẽ trong tương lai sẽ có chút đáng xem. Nhưng chuyện này không hề đại biểu cho việc ngươi có thể hai lần liên tục cự tuyệt thiện ý của bản tôn..."

"Vào lúc ngươi mới vừa nói ra câu kia, ngươi đã vô duyên với đại đạo của bản tôn, chỉ còn đường chết!"

Ngay khi tiếng này vang lên, dường như có một lưỡng khí cơ nào đó đang thu liễm.

Loại cảm giác này giống như khi một tồn tại tỉnh lại, nói hai câu với Phương Nguyên sau đó lại tiếp tục ngủ.

Hơn nữa theo hẳn ngủ, ý chí bao phủ cả tòa sơn cốc cũng đang thu liễm lại.

Trước đây, chính vì ý chí của hắn ta bao phủ nguyên vùng sơn cốc, mới có thể khiến chúng ma vật không dám tới gần. Nhưng hiện tại theo ý chí của hắn ta bị thụ lại, đám ma vật cũng lần thứ hai tụ họp qua đây. Chỉ nháy mắt, áp lực trong lòng chúng đệ tử tiên môn lại tăng thêm mấy lần.

Vốn bọn hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, hiện tại lại càng nguy cơ trùng trùng...

Mà trên mặt Tiểu Viên sư huynh lại bỗng nhiên nhiều thêm nụ cười trào phúng!

Trái tim những đệ tử tiên môn khác lại càng kinh hoảng. Bọn hẳn vẫn không biết trong lòng Phương Nguyên đang có ý đồ gì, nhưng bọn hắn biết, nếu như bọn hẳn không còn biện pháp nào, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bị mai táng trong vùng sơn cốc này.

Mà dưới cảm xúc phức tạp ấy, Phương Nguyên chỉ chậm rãi đi thắng về phía trước.

Bước chân hẳn chưa từng ngừng lại, hiện tại hắn đã đi tới trước người tượng bùn, sau đó thản nhiên nói: "Ai nói ta chỉ có đường chết?"

Dường như tượng bùn hơi trào phúng mà nhìn hắn: "Truyền thừa của ta chỉ còn một đạo, cũng chỉ có một người có thể rời đi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play