*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng chẳng trách Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh không đi cùng tứ đại tiên môn trở về, mà là một mình giết trở về. Lại liên tưởng đến quan hệ giữa bọn hắn với tiên môn, rất nhanh ba người đã cấu tứ ra được chân tướng trước sau trong đầu, hơn nữa cũng không chênh lệch nhiều so với thực tế...
Sau khi suy nghĩ thông suốt, ba người bọn họ đồng thời đều làm ra chung một cái phản ứng!
Mạnh Hoàn Chân bỗng nhiên cười nói: "Chuyện này sao có thể chứ?"
Vu Tình cười nói: "Ta nghĩ việc này tất nhiên là có hiểu lầm gì đó..."
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba lạnh lùng nói ra: "Các ngươi có chứng cứ gì không?"
Quan đồ đần trong đám người lúc này cười nói: "Phương Nguyên sư huynh thật là thông minh, lại muốn ra..."
Còn chưa rơi, đã bị Tiểu Kiều sư muội trở tay vả một cái, giáo huấn: "Im miệng!"
Đệ tử tứ đại tiên môn lúc này cũng đều trở nên ngây người, vừa thấy được phản ứng của các chân truyền Thanh Dương tông, làm sao còn có thể không rõ bọn hắn có ý gì chứ? Lập tức trong lòng bọn hắn càng thêm tức giận, nhao nhao quát to: "Việc đã đến nước này, vậy mà Thanh Dương tông còn muốn giảo biện sao?"
"Trong Ma Tức hồ còn sẽ có người khác sao?"
"Không phải bọn chúng làm nổ, chẳng lẽ là tự chúng ta làm nổ?"
Mạnh Hoàn Chân nghe những người này hét lớn, trong lòng lập tức minh bạch, tứ đại tiên môn tất nhiên là không có chứng cứ gì. Cũng may Phương Nguyên chạy nhanh, không bị bọn hắn bắt lại, bằng không mà nói, nếu như Phương Nguyên bị bọn hắn áp giải về rồi mới nói ra chuyện này, thì Thanh Dương tông cũng khó mà xử lý. Nhưng nếu như Phương Nguyên đã tự mình lành lặn trở về, thì lúc này tứ đại tiên môn cũng chỉ có thể chỉ trích mà thôi, đã vậy thì dễ làm!
"Chư vị đồng đạo..."
Hắn bỗng nhiên lên giọng, ôm quyền hướng về phía tứ đại tiên môn, nói: "Việc này can hệ trọng đại, thậm chí ảnh hưởng đến sự thanh danh của Thanh Dương tông chúng ta và tiền đồ của Phương Nguyên sư đệ, cho nên chư vị tuyệt đối không nên chỉ trích lung tung, nếu có chứng cứ, thì xin mời đưa cho ta xem xét, nếu thật sự có thể chứng minh là do Phương Nguyên sư đệ làm... vậy thì lại nói tiếp! Nhưng nếu như không có, vẫn xin nói chuyện cẩn thận! Chư vị đến đây viện thủ, trên dưới Thanh Dương tông ta vô cùng cảm kích, nhưng các ngươi vừa mới đến đã chỉ trích đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, không khỏi khiến lòng người rét lạnh..."
"Rõ ràng là Thanh Dương tông muốn cho qua chuyện này..."
"Há có thể để cho bọn hắn hung hăng càn quấy, chúng ta đồng loạt ra tay, bắt hai người kia lại, rồi mới từ từ hỏi hắn!"
"Lẽ nào lại như vậy, xem tứ đại tiên môn chúng ta là cái gì chứ?"
Đệ tử tứ đại tiên môn nghe vậy lập tức giận dữ, nhao nhao quát to.
Có người lại càng không kìm nén được, muốn chạy tới mạnh mẽ xuất thủ, bắt Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh lại trước.
"Làm càn!"
Cũng chính vào lúc này, Vu Tình bỗng nhiên quát chói tai: "Thanh Dương tông ta kính các ngươi hảo tâm viện thủ, vô cùng cảm kích, lấy lễ để tiếp đón. Kết quả là các ngươi vậy mà vừa tới liền nói xấu đệ tử Thanh Dương tông ta, còn muốn cưỡng chế bắt người, các ngươi lại xem Thanh Dương tông ta là cái gì chứ?"
Nói đi, nàng chợt vung tay: "Bày trận nghênh địch, xem ai dám đụng đến đệ tự Thanh Dương tông ta mảy may?"
"Bá bá bá"...
Chúng đệ tử Thanh Dương tông tuy rằng trong lòng đã sớm tràn đầy hồ nghi, song vẫn lập tức tế lên pháp bảo, bố trí đại trận, bảo hộ Phương Nguyên cùng Bát Hoang Vân Đài vào giữa, đứng đối lập với chúng đệ tử tứ đại tiên môn. Trên mặt từng người đều hiện ra vẻ tức giận bất bình, dường như đã chuẩn bị ổn thoả tinh ần liều mạng rồi vậy!
"Các ngươi... Đây là có ý gì?"
Đến lúc này, các đệ tử chân truyền của tứ đại tiên môn cũng không thể tiếp tục trầm mặc nữa, thấp giọng quát lên.
"Có ý gì sao?"
Vu Tình cười lạnh nói: "Tứ đại tiên môn đến giúp, vốn là chuyện tốt, nhưng nếu như các ngươi không có thành ý, chưa cứu viện đã muốn động can qua với đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, thì cái viện binh này chúng ta không cần cũng được. Thực sự không xong, vậy thì mời chư vị trở về đi..."
"Mời về?"
Đệ tử tứ đại tiên môn đều dở khóc dở cười, đã tới đây, còn có thể về đâu chứ?
Nếu quay trở về, chúng ta làm sao rời khỏi Ma Tức hồ?
Bầu không khí ở đây bỗng trở nên ngưng trọng lên, áp lực vô cùng!
Ngay cả thủ lĩnh chân truyền của tứ đại tiên môn lúc này cũng đều nhíu mày lại, hiển nhiên bọn hắn không nghĩ tới chuyện lại phiền toái như thế!
Sở dĩ trước đó bọn hắn phái ra nhiều người, nhất định phải bắt được Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, chính là vì tránh để tình huống này xảy ra. Không nghĩ tới bọn hắn đã phái ra nhiều nhân thủ như vậy, khổ phí nhiều tâm cơ như vậy, thế mà còn bị đẩy đến nông nỗi này. Thật sự khiến đáy lòng bọn hắn có chút bất đắc dĩ. Từ trong thái độ tuyệt quyết mà đệ tử Thanh Dương tông biểu hiện ra, bọn hắn có thể thấy quyết tâm ra sức bảo vệ Phương Nguyên của Thanh Dương tông, cũng biết hiện tại Thanh Dương tông yên tâm vì bọn họ có chỗ dựa. Cứ thế, trong lúc nhất thời bọn hắn cũng có chút không biết nên xử lý như thế nào...
Đám bọn hắn có thể leo đến vị trí chân truyền, há có người nào là nhân vật đơn giản?
Nói trắng ra bọn hắn đều là nhân tinh!
Việc cãi lộn như quấy nước mò cá này đã không thể tính là môn học bắt buộc, mà phải nói là một loại kiến thức cơ bản!
Hiện tại mấy vị chân truyền Thanh Dương tông cũng có tâm lý như vậy!
Lúc đầu bọn hắn vô cùng cảm kích vì tứ đại tiên môn kịp thời đến giúp, phần cảm kích này cũng không phải giả dối.
Nhưng rất nhanh bọn hắn đã ý thức được, sở dĩ tứ đại tiên môn đến giúp cũng là vì bất đắc dĩ. Nếu phải cảm tạ thật, bọn hắn cũng phải cảm tạ Phương Nguyên và Lạc Phi Linh mới đúng. Quan trọng hơn là dù sao thì Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn cũng đã nổ tung, hiện tại chân truyền mấy đại tiên môn muốn chỉ trích Phương Nguyên cũng không chỉ là vì nghiêm phạt Phương Nguyên, mà vì muốn Thanh Dương tông phải gánh phần trách nhiệm này...