*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng bọn hắn cực hận Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn không thể không lập tức triệu tập binh mã. Gì mà tài nguyên, gì mà thương tổn, tất cả đều không để ý tới, lập tức muốn giết về phía ma phúc trọng địa, không tiếc hết thảy gấp rút tiếp viện Thanh Dương tông. Hết thảy thoạt nhìn mâu thuẫn vô cùng. Thế nhưng một màn tương tự lại đang diễn ra trong lãnh địa Huyền Kiếm tông, Thượng Thanh sơn và Thú Linh tông. Bất luận là người tính tình tốt xấu hay lòng dạ rộng hẹp ra sao, chân truyền các đại tiên môn gần như cùng lúc đưa ra lựa chọn chính xác...
Nhất định phải gấp rút tiếp viện Thanh Dương tông, bởi vì đó là lối ra duy nhất.
Nếu Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông bị phá vỡ, ngũ đại tiên môn đều sẽ bị khốn chết trong cái nơi quỷ quái này!
Cũng nhất định phải bắt được hai đệ tử Thanh Dương tông kia!
Bởi vì chỉ khi bắt được bọn hắn mới có thể có nhân chứng vật chứng, khiến bọn hắn viết đơn nhận tội, đợi sau này mới tiện tìm Thanh Dương tông đòi lại công đạo. Nếu không, một khi hai người bọn hắn chuồn mất, sau khi chuyện thành cho dù tứ đại tiên môn có kêu la hung ác hơn nữa, nhưng lại có chứng cứ gì?
Lúc đầu tứ đại tiên môn còn tính mượn việc cầu viện này để thịt Thanh Dương tông một trận. Thế nhưng hiện tại, đừng nói tới tất cả điều kiện trước đó đều thành hoa trong gương, trăng trong nước. Nói một cách sâu hơn, thậm chí nếu Thanh Dương tông càng vô sỉ hơn một chút, rất có thể khi tứ đại tiên môn tới chỗ bọn họ mượn đường còn sẽ bị bọn họ làm khó dễ một phen. Vào thời điểm mấu chốt, rất có thể Thanh Dương tông còn bắt bọn họ phải giao ra tài nguyên để mua đường...
Cho nên, muốn bỏ đi hết thảy lo lắng và tai hoạ ngầm này, chỉ có một biện pháp!
Bắt lấy hai người kia!
Mà đối với Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, bọn hắn cũng chỉ có một nguyên tắc...
... Chạy!
Lúc này, Phương Nguyên đang điều khiển Lưu Vân Song Dực, hệt như tia chớp màu đen lướt vội trên không trung.
Hắn biết bốn tòa Bát Hoang Vân Đài này vừa bị hủy, chắc chắn tứ đại tiên môn sẽ toàn lực cứu viện Thanh Dương tông, nhưng chắc chắn bọn hắn cũng sẽ hận chết bản thân mình. Sợ rằng cho dù là môn nào phái nào cũng sẽ phái cao thủ ra ngoài bắt hai người. Mà hết lần này tới lần khác, Bát Hoang Vân Đài đều nằm sâu trong vùng trung bộ của tứ đại tiên môn, bọn hắn muốn trốn về lãnh địa Thanh Dương tông, tứ đại tiên môn vẫn có rất nhiều cơ hội bao vây chặn đánh hai người bọn hắn.
Không muốn bị tứ đại tiên môn bắt được, cũng chỉ có thể cẩn thận không một chút phân tâm.
Dọc theo đường đi hai người cẩn thận từng li từng tí, cũng không biết đã tránh thoát bao nhiêu đợt khám xét của chúng đệ tử tiên môn, rốt cuộc cũng tới chỗ hẹn với Lạc Phi Linh. Nàng chịu trách nhiệm đi nổ Vân Đài của Thượng Thanh sơn và Huyền Kiếm tông. Vì để tiện hơn cho nàng, hắn đã định chỗ hẹn ở lãnh địa Thượng Thanh sơn. Lúc này Phương Nguyên vốn cho rằng Lạc Phi Linh đã sớm tới, lại không nghĩ đến ở đây không một bóng người, hắn không thể làm gì khác hơn là lưu lại chờ đợi.
"Xú nha đầu kia, ngươi dám đoạt bảo dược của ta, tội ác tày trời, mau chóng dừng tay!"
"Người nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta chắc chắn là nàng, nhất định phải bắt nàng lại..."
Đợi cũng không lâu lắm, hắn chợt nghe phía trước có người quát to. Phương Nguyên lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy được một bóng người bay nhanh tới. Coi thân hình, đó chính là Lạc Phi Linh. Chỉ có điều lúc này không biết nàng lấy đâu ra một miếng vỏ cây, đục hai cái lỗ, cắt một hình cung, lại làm thành cái mặt nạ cười đeo trên mặt. Hiện đang cưỡi pháp bảo trốn thật nhanh qua đây...
"Chạy mau..."
Nàng phóng thẳng đến địa điểm ước định, từ rất xa đã thấy được bóng dáng Phương Nguyên, lập tức kêu lớn lên.
"Nha đầu kia bị người phát hiện?"
Phương Nguyên cũng lấy làm kinh hãi, khẩn cấp bay lên giữa không trung hội hợp với nàng, nhưng hắn chợt nhớ tới một việc.
"Mặt vẫn phải muốn..."
Hắn cúi đầu thở dài, sau đó nạo một miếng vỏ cây từ một cây đại thụ bên cạnh, cũng đục ra hai cái lỗ coi như mắt giống Lạc Phi Linh, chỉ có điều nơi miệng hắn cố ý vẽ thành một hình cung ngược. Sau khi đeo mặt nạ lên mặt, thành một cái mặt nạ khóc, vừa lúc đối lập với mặt nạ cười của Lạc Phi Linh. Sau đó hắn thét dài một tiếng, chợt thôi động Lưu Vân Song Dực, xông lên giữa không trung...
"A, ở đây còn có một người..."
"Bắt lấy hắn!"
Đám đệ tử Thượng Thanh sơn bỗng thấy Phương Nguyên xuất hiện, nhất thời kinh hãi, sau đó kêu to.
Mà Phương Nguyên cũng không nhiều lời, trực tiếp trở tay chém ra một kiếm!
Kiếm quang chói mắt quét ngang ra, hư không đều bị xé rách. Trong đám kia đệ tử Thượng Thanh sơn kia, người đuổi hơi cao lập tức kinh hãi, sôi nổi tránh né, tốc độ lập tức chậm đi rất nhiều. Mà Phương Nguyên lại nhân cơ hội này đón lấy Lạc Phi Linh, gấp gáp bỏ chạy về phía chân trời xa xa!
"Ha ha, Phương Nguyên sư huynh, ta biết ngay chắc chắn ngươi đang ở chỗ này chờ ta..."
Lạc Phi Linh bỏ rơi truy binh, tâm tình rất tốt, vừa chạy vừa cười nói.
"Ngươi không đến sao ta đi được?"
Phương Nguyên thầm than một tiếng, nói: "Chẳng qua sao ngươi lại bị bọn hắn phát hiện?"
Lạc Phi Linh lấy ra một viên dị quả màu lửa đỏ, cười nói: "Ban nãy ta nhìn thấy một gốc bảo dược, đoạt được từ trong tay bọn hắn, không nghĩ tới bọn hắn theo dõi ta, đuổi ta hơn ba trăm dặm. Cũng may ta chạy nhanh, vẫn luôn không bị bọn hắn đuổi kịp..."