Những đồng môn bình thường ít nhiều gì cũng cùng nhau tu hành, cùng nhau uống rượu luận kiếm, đều đã chết đi trước mắt hắn...
Vậy mà hiện tại, thảm nhất không chỉ là không thể hoàn thành thí luyện, bọn hắn thậm chí còn phải rơi vào tuyệt cảnh. Điều này đã khiến đạo tâm của hắn sắp hỏng mất!
Tâm trạng của hắn cũng giống với Phương Nguyên khi thấy đệ tử Tiểu Trúc phong bị đám người Lưu Mặc Chân gi ết chết trước đây. Chẳng qua khi đó, người sai không phải Phương Nguyên, bởi vậy hắn chỉ hận đệ tử Thần Tiêu phong. Mà Tử Lâm Lãng lại không giống hắn. Cái chết của những đệ tử kia đều vì hắn lúc trước chậm chạp không chịu lên đường chạy tới Bát Hoang Vân Đài. Bởi vậy hắn hận chính mình, hết thảy nhân quả báo ứng đều tính lên trên người hắn!
Hiện tại hắn lấy trạng thái này xông ra ngoài, đừng nói là chém giết ma vật, thậm chí rất có thể sẽ đọa hóa thành Ma!
Mắt thấy chúng đệ tử không thể ngăn cản Tử Lâm Lãng đã có chút điên cuồng, Phương Nguyên nhíu mày, lạnh mặt ngăn ở trước người hắn.
"Cút ngay, tay mơ!"
Tử Lâm Lãng lạnh giọng hét lớn, pháp lực b ắn ra, dường như muốn xuống tay với Phương Nguyên.
"Cho dù ngươi phải chết cũng phải chết một cách hữu dụng..."
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn: "Hiện tại cho dù ngươi đi tặng cái mạng này, nhưng có lợi ích gì?"
"Ngươi có ý gì?"
Tử Lâm Lãng nghe được dường như trong lời nói của Phương Nguyên còn có ý gì khác, bèn nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt ngược lại có chút hòa hoãn.
Phương Nguyên im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng mở miệng, nói: "Ta đang suy nghĩ, ma tức hắc ám trong Ma Tức hồ có khu vực nhất định, nếu sự thật cũng như lời Mạnh sư huynh đã nói, ma tức hắc ám vốn phân tán ở khắp nơi trong Ma Tức hồ vì một nguyên nhân nào đó mà hội tụ đến lãnh địa của Thanh Dương tông chúng ta, như vậy có lẽ mỗi tiên môn khác sẽ không gặp phải kiếp nạn này. Thậm chí bởi vì phong vân chuyển tụ, áp lực chỗ bọn hắn sẽ càng thấp hơn..."
"Nói cách khác, người gặp xui xẻo, gặp vận rủi chỉ có Thanh Dương tông chúng ta?"
"Nếu là như vậy... Lẽ nào chúng ta còn có thể trốn tới lãnh địa của các tiên môn khác để tránh né?"
Tử Lâm Lãng và chúng đệ tử tiên môn nghe xong đều hơi thất thần.
"Cho dù như vậy thì có thể làm gì đâu?"
Tử Lâm Lãng cũng suy nghĩ một hồi, lại bất đắc dĩ nói: "Ban nãy chúng ta chỉ đi một đoạn đường như vậy đã tổn thất nhiều đệ tử như thế, nếu lại tiếp tục đi nữa, không nói đến suy đoán này có đúng hay không, cho dù đúng, liệu trong số chúng ta có bao nhiêu người còn sống rời đi?"
"Ta nghĩ Phương Nguyên sư đệ không định nói tới chạy trốn, mà muốn gọi viện binh, đúng không?"
Lúc này rõ ràng Tử Lâm Lãng đã gấp gáp quá mức, khi suy nghĩ vấn đề cũng không thể suy nghĩ toàn diện. Thế nhưng Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân lại kịp phản ứng, hoặc có lẽ bọn hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề này. Lúc này Mạnh Hoàn Chân mở miệng nói: "Nếu như vào lúc Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, tứ đại tiên môn khác có thể chạy tới lãnh địa Thanh Dương tông chúng ta, cùng tiêu diệt ma vật, có lẽ còn có phần thắng!"
"Đúng vậy, nếu như cầu viện, cường giả mấy đại tiên môn vừa đến, muốn tiêu diệt hết đám ma vật này hẳn cũng không phải nói chơi!"
"Bọn hắn sẽ tốt bụng tới giúp chúng ta như vậy sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, Tiên Minh có lệnh, trong lúc thí luyện gặp hung hiểm, thân là đệ tử tiên môn không thể khoanh tay đứng nhìn?"
Chúng đệ tử nghe xong lời ấy, mỗi một người phảng phất như bắt được cây cỏ cứu mạng, hưng phấn lên.
"Phần thắng đương nhiên sẽ có!"
Vu Tình tiếp lời, thản nhiên nói: "Lúc đầu số lượng ma vật cũng chỉ có chừng ấy, mà đối với tứ đại tiên môn, đây chẳng qua chỉ là chuyển sang nơi khác xoắn giết ma vật mà thôi. Đây cũng là chuyện bọn hắn nên làm. Nhưng vấn đề mấu chốt là phải làm thế nào mới báo tin cho bọn hắn được?"
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của đệ tử khác, Vu Tình thở dài: "Khi vừa tới Bát Hoang Vân Đài, ta đã có ý đồ muốn truyền tin cho mấy vị chân truyền ta quen ở các đại tiên môn khác, muốn hỏi bọn hắn xem đến tột cùng, thiên tai hôm nay chỉ có Thanh Dương tông chúng ta gặp phải, hay khắp Ma Tức hồ đều nảy sinh dị biến bực này. Nhưng đáng tiếc là ma tức hắc ám phía ngoài quá nồng, thần niệm đã không cách nào truyền ra ngoài!"
"Này..."
Chúng đệ tử đều kinh hãi, sôi nổi tự lấy pháp khí đưa tin của mình ra, quả nhiên phát hiện không có một chút linh quang nào.
Chuyện này lại khiến bọn họ nhất thời kinh hãi. Lẽ nào ngay cả một tia hi vọng sau cùng cũng tan vỡ?
"Quỷ khóc sói tru làm gì?"
Chính vào lúc này, chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng hét lớn một tiếng, vẻ mặt có hơi hung ác: "Nếu không cách nào truyền thư vạn lý, vậy chúng ta dùng phương pháp nguyên thủy nhất, tìm vài người trực tiếp giết ra khỏi vòng vây, đích thân ra bên ngoài tìm mấy đại tiên môn cầu viện..."
"Ban nãy ngươi cũng đã nói, vào lúc Hắc Ám Ma Phong dừng lại có rất nhiều ma vật hắc ám đánh tới Bát Hoang Vân Đài..."
Vu Tình của Tử Vân phong nghe xong, nói khẽ: "Mà cường giả của những tiên môn khác cũng chỉ có thể đến giúp khi Hắc Ám Ma Phong đình chỉ. Nếu không phải bọn hắn cũng không vào được. Chúng ta dựa vào khả năng phòng ngự của Bát Hoang Vân Đài, có lẽ sẽ có thể chống được tới khi bọn hắn tới. Thế nhưng người đi xin viện trợ phải lên đường càng nhanh càng tốt, căn bản không thể đợi được tới khi Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, thậm chí bọn hắn phải lập tức lên đường ngay bây giờ..."
"Cái gì?"
Chúng đệ tử tiên môn nghe xong, thật lâu không có người mở miệng.
"Nếu ra ngoài cầu viện lúc này, chẳng phải lại muốn đối kháng chính diện với Hắc Ám Ma Phong sao?"
"Như vậy có khác gì đi chịu chết?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT