Trong phòng làm việc tổng giám đốc.

Diệp Đan Quỳnh vừa họp xong, có chút không mở nổi mắt.

“Tất cả là tại con mụ Tô Đát Kỷ kia, hừ, tối qua dụ dỗ mình xem loại phim kia...”

Tối hôm qua cô ngủ cùng Tô Đát Kỷ, kết quả bị Tô Đát Kỷ dụ dỗ, không nhịn được xem một ít phim hành động.

Xem xong, Diệp Đan Quỳnh như mở ra một thế giới mới.

Cuối cùng cô cũng hiểu vừa nằm xuống giường là xong mà Lưu Phong nói có nghĩa là gì.

Hóa ra còn có thể chơi nhiều kiểu như vậy. Lúc đầu Diệp Đan Quỳnh còn có chút ngượng ngùng.

Nhưng xem mãi xem mãi lại bất giác nghĩ đến Lưu Phong.

“Phì, sao mình lại bị Tô Đát Kỷ nhúng chàm cơ chứ?”. Diệp Đan Quỳnh lắc mạnh đầu, muốn xóa những hình ảnh không dành cho trẻ em ra khỏi đầu, nhưng càng muốn xóa nó lại càng hiện rõ hơn.

Đúng lúc đang thầm mắng mình đã bị nhúng chàm, thì có người đẩy cửa.

Ngoài cửa xuất hiện ba người.

Dẫn đầu là một cô gái trang điểm lòe loẹt, tóc uốn xoăn, môi đỏ chót, nghênh ngang đi tới trước mặt Diệp Đan Quỳnh.

Đằng sau cô ta là hai người đàn ông da đen cao to.

“Cô là ai?”, Diệp Đan Quỳnh hơi nhíu mày.

“Cô chính là Diệp Đan Quỳnh?”, Triệu Tiểu Hắc đến trước bàn làm việc của Diệp Đan Quỳnh, chống hai tay lên bàn, dướn người về phía trước, bầu ng ực to như muốn bung ra khỏi áo.

Diệp Đan Quỳnh nuốt nước bọt.

Cảm thấy tự ti một cách vô cớ.

Không ngờ cô gái này lại ngực to như vậy.

Tại sao có thể to hơn của Tô Đát Kỷ chứ?

Khoan đã, cô chú ý đến những thứ này làm gì?

Diệp Đan Quỳnh bỗng dưng nghĩ đến chuyện Lưu Phong nói mình là bức tường, tức đến nỗi nắm tay siết chặt lại.

“Là tôi đây”, Diệp Đan Quỳnh cố gắng dời tầm mắt của mình lên khuôn mặt của Triệu Tiểu Hắc.

Diệp Đan Quỳnh không trang điểm nhưng vẫn quốc sắc thiên hương.

Triệu Tiểu Hắc thì hoàn toàn là phong cách khác, tuy tư sắc không tệ, nhưng khuôn mặt trang điểm đậm, mùi nước hoa trên người đứng cách tám trăm dặm vẫn có thể ngửi thấy.

“Rốt cuộc cô là ai?”, Diệp Đan Quỳnh lại hỏi.

“Triệu Ngôn là em trai tôi”.

Triệu Tiểu Hắc nói: “Tôi tên Triệu Tiểu Hắc, tôi chỉ hỏi cô một câu, cái chết của Triệu Ngôn có liên quan đến cô không?”.

“Tôi không quen biết Triệu Ngôn nào cả”, Diệp Đan Quỳnh sa sầm mặt.

Bốp!

Triệu Tiểu Hắc tát một cái vào mặt Diệp Đan Quỳnh: “Con khốn, cô dám nói không quen biết Triệu Ngôn? Hừ, cô nói lại lần nữa thử xeml”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play